Sau đó bóp lấy cái cổ mềm mại của Tiêu Nhã Phi!
Một con đao nhọn bay tới, đâm vào trong tim Tiêu Nhã Phi!
Phụt!
Một đóa hoa máu nở rộ ở ngực cô ta!
"Con gái!"
Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt đã sắp điên rồi, điên cuồng xông lên!
Ầm!
Kỷ Cuồng dẫm mạnh chân xuống, một luồng khí mạnh bộc phát, đánh bay hai người ra ngoài!
Giọng nói của lão ta như truyền đến từ địa ngục: "Yên tâm đi, con gái của hai người sẽ không chết đâu!"
"Lão phu chỉ đâm xuyên qua tim cô ta, cho dù có chết cũng phải mất hơn nửa giờ nữa”.
"Chỉ cần hai người có thể phá được kết giới, lão phu sẽ cho người cứu cô ta!"
"Nếu không, cứ để con gái hai người mất máu mà chết đi! Ha ha ha ha ha...”
Trong phút chốc, Tiêu Đạo Sơn điên cuồng!
Tất cả chân nguyên trong cơ thể ông ta điên cuồng trào ra.
Đánh mạnh vào kết giới: "Toàn bộ nhà họ Tiêu, ra tay cho tôi, tất cả đều ra tay!"
Bỗng nhiên.
Một bóng người lao tới.
Trong tay cầm một thanh bảo kiếm, cuốn theo một đống kiếm quang đánh úp lại!
"Cô Tiêu, tôi tới cứu cô!"
Đám người Mục Thừa và Tống Điệp Y vô cùng khiếp sợ.
Mộc Tuyết Tình bên cạnh cũng ngây người: "Sao hắn ta lại dám ra tay?"
Kỷ Cuồng nhìn lướt qua Lôi Bằng: "Võ Thánh trung kỳ? Ha ha”.
Lão ta nhẹ nhàng lắc đầu: "Loại người vô dụng như con kiến này mà cũng dám ra tay?"
Tư Không Tinh Vũ chủ động xin đi giết giặc: "Đại nhân, cứ giao tên phế vật này cho tôi đối phó!"
Ông ta lấy ra một thanh trường mâu, chém ra ngoài từ phía xa!
Phập!
Lôi Bằng bị trực tiếp xuyên thấu, đóng chặt xuống mặt đất, không thể động đậy!
Tư Không Tinh Vũ đi lên, dẫm lên đầu Lôi Bằng: "Nhãi con, lão phu nhớ rõ ngươi!"
"Lúc trước ở diễn võ trường của Long Đường, chính là cậu già mồm với lão phu đi?"
"Sao bây giờ cậu lại bị ghim chặt xuống đất giống như một con chó vậy?"
Lôi Bằng nhếch miệng cười: "Ha ha ha, ông mới là chó!"