Một chiếc máy bay hộ tống khác nổ tung.
Xung kích cực lớn khiến máy bay Diệp Bắc Minh đang ngồi không ngừng rung lắc.
Vạn Lăng Phong quát lên một tiếng: “Tránh ra, để tôi lái!”
Người lái nhanh chóng nhường đường.
Vạn Lăng Phong ngồi vào ghế lái, đích thân điều khiển máy bay.
Vèo!
Hỏa tiễn BC-550 sau lưng nhanh chóng tấn công tới!
Vạn Lăng Phong lái máy bay, liều mạng tăng tốc độ, ông ta nói rất nhanh: “Chủ nhân, với tốc độ của đạn đạo BC-550, cơ bản không thể tránh né”.
“Bây giờ chỉ có một con đường sống, mọi người nhảy dù, bỏ máy bay lại!”
“Người đâu, chuẩn bị dù nhảy cho chủ nhân”.
“Rõ!”
Các tướng sĩ nhanh chóng hành động.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu, từ chối nhảy dù: “Mở cửa lớn khoang máy bay!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều cả kinh.
Vạn Lăng Phong cũng ngây người: “Chủ nhân, cậu muốn làm gì vậy?”
“Nếu nhảy dù, cần phải hạ dù trên lưng xuống, tôi hạ tốc độ mới có thể mở cửa lớn buồng máy bay”.
“Tốc độ bây giờ mà mở cửa khoang, gió mạnh sẽ xé nát máy bay đấy”.
Diệp Bắc Minh vẫn nói: “Vậy thì hạ tốc độ xuống, mở cửa lớn khoang máy bay”.
Vạn Lăng Phong không biết Diệp Bắc Minh muốn làm cái gì!
Nhưng lời của Diệp Bắc Minh chính là mệnh lệnh.
Ông ta hạ tốc độ máy bay, sau đó hét lớn: “Mở cửa khoang ra!”
Cửa khoang máy bay được mở ra.
Gió lớn thổi vào!
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đứng cửa khoang máy bay, lạnh băng nhìn đạn đạo BC-550 bay đến.
Trán Vạn Lăng Phong toát ra một tầng mồ hôi: “Chủ nhân, radar hiển thị, 10 giây sau chúng ta sẽ bị đánh trúng”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được nhắc nhở: “Nhóc con, cậu muốn làm gì?”
“Độ cao này, dù cậu ngã xuống cũng sẽ chết!”
“Đừng loạn!”
Diệp Bắc Minh không nói gì.
“Chủ nhân, 9 giây…”
“Chỉ còn 6 giây…”
Bầu không khí vô cùng gấp rút!