Diệp Bắc Minh bình tĩnh mở miệng: “Muốn tự bạo ở trước mặt tôi ư? Ông cảm thấy ông có thể làm được sao?”
“Cậu! Rốt cuộc cậu là người hay quỷ...”
Cả người Ô Đạo Nguyên sợ run, ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi.
Ông ta là Thánh Chủ, vậy mà ngay cả tự bạo cũng không làm được!
Thần Ma Liêm Đao quét ngang đến, mãi cho đến khi đầu người rơi xuống đất, trên khuôn mặt già nua của Ô Đạo Nguyên vẫn còn tràn ngập nghi hoặc và khiếp sợ!
Rốt cuộc Diệp Phong này là ai?
“A!”
Đột nhiên, bên tai anh truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Tô Thanh Ca.
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Hàn Mai cầm dao găm trong tay để ở cổ Tô Thanh Ca: “Diệp Phong, tôi biết anh đến để cứu Tô Thanh Ca.”
“Bây giờ anh hãy lập tức dùng trái tim võ đạo để thề sẽ thả tôi rời đi, tôi sẽ thả Tô Thanh Ca!”
“Nếu không...”
Giang Hàn Mai còn chưa nói xong.
Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước người cô ả như một bóng ma, nâng tay lên chộp về hướng cổ tay Giang Hàn Mai!
“Tốc độ của anh...”
Giang Hàn Mai sợ tới mức đồng tử co rút lại.
Răng rắc!
Diệp Bắc Minh bắt lấy tay Giang Hàn Mai, dùng sức kéo một cái.
Cả cánh tay bị kéo đứt!
“A!”
Giang Hàn Mai phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Toàn bộ gân tay chân cân của Tô Thanh Ca đã bị đứt, sau khi thoát khỏi tay Giang Hàn Mai, cả người lập tức ngã xuống đất.
Diệp Bắc Minh tiến lên từng bước, ôm lấy Tô Thanh Ca.
Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run rẩy một chút!
Giờ phút này, trong lòng cô ta đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Một cảm giác an toàn chưa bao giờ có sinh ra!
Diệp Bắc Minh đặt cô ta ở trên bàn: “Tôi tới nơi này được tính là một cơ hội của cô!”
“Bây giờ tôi có thể cứu cô một lần, tính là cô đã dùng hết cơ hội thứ hai!”
Tô Thanh Ca không ngừng run lên: “Cậu… cậu Diệp…”
“Kinh mạch chân tay của tôi đứt hết, cậu có thể cứu tôi ư?”
Kể cả bác sĩ giỏi nhất nhà họ Tô cũng không thể chữa được cho người bị đứt hết kinh mạch chân tay.
Cô ta còn cho rằng cả đời sẽ là một phế nhân, không ngờ còn có hy vọng!