Tô Thanh Ca cắn môi đỏ, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu Diệp, nếu tôi không dùng cơ hội lần thứ ba này, có lẽ cả đời tôi cũng sẽ không nhìn được khuôn mặt của cậu”.
“Cho nên, cho dù cơ hội lần thứ ba quý giá đi nữa, tôi cũng quyết định sử dụng!”
“Nếu không sử dụng, tôi biết tôi nhất định sẽ hối hận cả đời”.
Diệp Bắc Minh trầm mặc một lát, khẽ gật đầu: “Được!”
Tô Thanh Ca nín thở!
Tô Tuyết Hồng ở chỗ không xa cũng nhìn qua, nhìn chằm chằm mặt nạ của Diệp Bắc Minh.
Giang Hàn Mai cố nhịn cơ đau dữ dội, cũng ngẩng đầu nhìn qua!
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh giơ tay, cầm mặt nạ màu đen, nhẹ nhàng tháo xuống.
Một khuôn mặt anh tuấn thanh tú xuất hiện trước mắt.
Tô Thanh Ca nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Bắc Minh không chớp mắt, dường như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào trong đầu!
“Là anh!”
Tô Tuyết Hồng cất giọng kinh hãi: “Làm sao có thể là anh?”
“Thực sự là anh, Diệp Bắc Minh? Anh…”
“Làm sao có thể! Thực lực của anh làm sao có thể giết Thánh Chủ? Không thể nào… tuyệt đối không thể nào!”
Tô Tuyết Hồng giống như bị kinh sợ.
Cô ta quay người định bỏ chạy ra ngoài trang viên.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, xuất hiện trước người Tô Tuyết Hồng: “Cô muốn đi đâu?”
Tô Tuyết Hồng sợ đến lùi lại mấy bước, đồng tử co lại: “Tôi…”
Nhìn mặt nạ lạnh như băng đó, hai chân Tô Tuyết Hồng mềm nhũn: “Diệp Bắc Minh, tôi lấy trái tim võ đạo ra thề, chuyện hôm nay, tôi không nhìn thấy gì hết!”
“Tôi bảo đảm sẽ không nói ra ngoài, cầu xin anh thả tôi đi, làm gì tôi cũng được!”
“Không cần đâu”.
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng.
Trực tiếp giơ tay, tóm về phía cổ của Tô Tuyết Hồng!
“Rắc” một tiếng giòn tan.
Tô Tuyết Hồng còn không có cả dũng khí phản kháng, trực tiếp bỏ mạng!
Đồng tử của Tô Thanh Ca co lại, không nói nhiều.
Diệp Bắc Minh chỉ vào Giang Hàn Mai: “Người này, cô tự xử lý đi”.
Anh giơ tay, mấy cây kim châm cắm vào trong cơ thể Giang Hàn Mai!
Khiến cô ả hoàn toàn mất hết võ lực!
Quay người bỏ đi.
Tô Thanh Ca nhìn Diệp Bắc Minh rời đi, đôi mắt trầm xuống, nhìn sang Giang Hàn Mai!
Giang Hàn Mai không hề do dự, bò đến dưới chân Tô Thanh Ca như một con chó: “Tiểu thư, xin lỗi, tôi sai rồi”.
Phập phập phập!