Bùm!
Một quyền đánh vào đầu rắn linh, tiếng vang cực lớn.
Rắn linh lớn bằng thùng nước, nặng mười mấy tấn cứ thế bay ra ngoài, sau khi đập gãy bảy tám cây cổ thụ, không ngừng kêu rên giãy giụa trên đất.
Sau khi rắn linh bò dậy, mặt nó đầy sợ hãi nhìn thanh niên đội mũ lưỡi trai.
Ông lão Hắc Xà vô cùng kiêng kỵ: “Thợ săn, ông lão Hắc Xà tôi và cậu không thù không oán, chuyện này đến đây là chấm dứt!”
Thanh niên đội mũ lưỡi trai đứng chắp tay, nhàn nhạt nói: “Quỳ xuống, thần phục!”
“Cậu!”
Ông lão Hắc Xà tức giận.
Vèo!
Thanh niên đội mũ lưỡi trai trong nháy mắt xuất hiện trước mặt ông lão Hắc Xà.
Giơ tay, hung hãn đập xuống bả vai ông ta!
Bộp!
Bả vai ông lão Hắc Xà nổ tung, máu thịt mơ hồ.
Ông ta không thể ngăn nổi một chưởng của thanh niên đội mũ lưỡi trai, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.
Ùm!
Ông lão Hắc Xà vội vàng nói: “Tôi phục rồi!”
Thanh niên đội mũ lưỡi trai lúc này mới bật cười: “Xem như ông thông minh!”
Sắc mặt Vạn Lăng Phong u ám.
Dạ Kiêu toát mồ hôi lạnh trên trán.
Ông ta thân là người có mặt trên bảng xếp hạng ngầm, biết một kích này đáng sợ đến thế nào.
Giây tiếp theo.
Ánh mắt của thanh niên đội mũ lưỡi trai chuyển động, rơi trên người Diệp Bắc Minh.
Mở miệng như đùa giỡn: “Diệp Bắc Minh, mày tự vẫn hay để tao ra tay giết mày?”
Diệp Bắc Minh đẩy cửa xe đi ra.
Coi thường thợ săn!
Nhìn ông lão Hắc Xà: “Ba câu hỏi”.
“Thứ nhất, ông biết ông Long không?”
Ông lão Hắc Xà sửng sốt: “Ông Long, cậu tìm ông Long làm gì?”
Diệp Bắc Minh cười: “Xem ra, ông biết ông Long”.
Con ngươi thợ săn lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, tao đang nói chuyện với mày đấy, mày không nghe thấy sao?”
Vẫn bị coi thường!