Cô gái khí chất bức người, đôi mắt đẹp nghiêm trọng nhìn về hướng tẩm cung!
“Đường tỷ, chúng ta còn không ra tay sao? Đó là Thôn Thiên Mãng, cấp mười một đấy!”
“Chốc nữa Lạc Ly bị thương, chúng ta không dễ ăn nói đâu!”
Người đàn ông cau mày.
Hắn tên là Chu Tể.
Cô gái bên cạnh là đường tỷ của hắn, tên là Chu Đỗ Di.
Hai người đều đến từ Chu tộc thượng cổ.
Hôm nay đến đây để đón Chu Lạc Ly về Chu tộc.
Không ngờ vừa hay gặp phải cảnh này.
Chu Đỗ Di lắc đầu: “Đừng vội, thực lực của Lạc Ly không yếu, tạm thời sẽ không bị thương”.
“Tỷ muốn xem xem Diệp Bắc Minh này, có bản lĩnh đối phó Thôn Thiên Mãng không!”
Chu Tể cười: “Đường tỷ, tỷ cũng đánh giá cao tên nhóc này quá rồi”.
“Cho dù anh ta có thực lực nghịch thiên đi nữa, với thực lực cảnh giới võ thần của anh ta cũng chẳng đủ nhét kẽ răng cho Thôn Thiên Mãng đấy!”
Chu Đỗ Di nhìn sang Chu Tể, nghiêm túc lên tiếng: “Người giỏi có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn, Diệp Bắc Minh này khiến tỷ cảm thấy nguy hiểm!”
Chu Tể kinh ngạc: “Đường tỷ, không phải chứ?”
"Tại sao mình lại không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào từ người thằng nhóc này vậy nhỉ?"
Chu Đỗ Di trầm ngâm suy nghĩ.
Giờ phút này.
Thôn Thiên Mãng uốn lượn thân mình, vồ tới tấn công. Lớp vảy màu đen tuyền trên thân nó sáng bóng, Thôn Thiên Mãng vẫy đuôi đập về phía Chu Lạc Ly!
Một ngọn giáo thẳng dài màu bạc xuất hiện trong tay Chu Lạc Ly, cô ấy đâm nó vào cái đuôi của Thôn Thiên Mãng.
"Keng!", âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên chát chúa.
Chu Lạc Ly bị dội thẳng ra ngoài, cơn chấn động khủng khiếp tác động lên cả lục phủ ngũ tạng, khiến cho bên trong cô ấy đau rát kinh khủng.
Nếu không nhờ Diệp Bắc Minh thoăn thoắt bay đến, đỡ lẫy Chu Lạc Ly đang bị đánh văng ra ngoài thì e rằng cô ấy sẽ không tránh khỏi việc bị thương.
"Tiểu sư đệ cẩn thận!"
Hai người vừa giữ được thăng bằng thì Thôn Thiên Mãng lại nhào tới tấn công với tốc độ nhanh đến không tưởng.
Diệp Bắc Minh ôm lấy vòng eo của Chu Lạc Ly bằng một tay, giẫm một chân xuống đất.
Vút!
Hai người thoắt cái đã bay đi, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ để lại bóng dáng. Thôn Thiên Mãng vồ hụt, thân hình đồ sộ của nó nện xuống mặt đất làm bụi mù bay tứ tung, gạch vỡ bay tung tóe.