“Em còn chút chuyện sắp xong rồi, em thông báo cho mẹ đã”.
“Được”.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hạ Nhược Tuyết gọi điện về nhà cho mẹ nuôi: “Mẹ, nhà còn đồ ăn không?”
“Vâng, lát nữa con dẫn người về nhà ăn cơm”.
Hạ Nhược Tuyết có chút ngượng ngùng: “Ai hả? Ừm… con rể tương lai của mẹ!”
Ầm!
Cửa phòng làm việc một lần nữa bị người khác đẩy ra.
Rất thô bạo!
Hai khuôn mặt quen thuộc chậm rãi đi tới.
Một cậu thanh niên mỉm cười nói: “Nhược Tuyết, cô mới rời khỏi Côn Luân Khư mấy năm, sao có bạn trai rồi mà không nói tôi biết”.
Sắc mặt mẹ Hạ lạnh lùng: “Nhược Tuyết, người mẹ kia còn quan trọng hơn người mẹ này?”
Tám giờ tối.
Diệp Bắc Minh mang Lục Khi Sương trở lại Giang Nam, để cô ta ở phủ Diệp trước rồi chạy thẳng đến nhà Hạ Nhược Tuyết.
Cửa nhà.
Hạ Nhược Tuyết mặc đồ thường, mặt tươi cười chờ đợi.
“Bắc Minh”.
Từ xa nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cô ấy nhón chân và vẫy tay với anh.
Diệp Bắc Minh bước nhanh tới.
“Mau vào thôi, đồ ăn chín hết rồi”.
Vào đến sân, bố mẹ Hạ Nhược Tuyết đã chờ từ lâu.
Ông Hạ còn đặc biệt mở một bình Mao Đài quý giá, bữa ăn vô cùng hòa hợp.
Sau bữa, hai người già dọn dẹp bát đũa.
Còn Hạ Nhược Tuyết kéo tay Diệp Bắc Minh ra ngoài đi dạo, đột nhiên nói: “Nếu có một ngày, em rời khỏi anh thì sao?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười trả lời: “Dù em đi đâu anh cũng phải tìm em về”.
“Ách, nếu như… em nói là nếu như, đối phương rất mạnh, mạnh đến mức anh không phải là đối thủ thì sao?”, Hạ Nhược Tuyết hỏi ngược lại.
Diệp Bắc Minh kéo bàn tay nhỏ bé của cô ta: “Dù kẻ địch mạnh cỡ nào, anh đều đánh nát hết!”
“Nếu như là một ngọn núi, anh liền đập sạt núi!”
“Nếu như là biển, anh sẽ san phẳng!”
“Nếu như là một gia tộc, anh liền diệt gia tộc đó!”
“Dù là ai cũng không cản được anh!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.