“Sau khi để lại bức thư đó liền biến mất”.
“Ông ngoại đoán, có lẽ Thanh Lam đi về hoàng triều Đại Chu, tìm bố của con!”
Diệp Bắc Minh vội hỏi: “Ông biết thông tin của bố con không?”
Diệp Nam Thiên lắc đầu: “Mẹ của con không nói, bố của con gần như là một câu đố”.
“Cho dù ông truy hỏi nhiều lần, mẹ con cũng không tiết lộ một chữ”.
“Nhưng xét từ biểu hiện của mẹ con, bố của con không phải là một nhân vật đơn giản!”
Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.
Khẽ gật đầu.
Rồi lại nói chuyện vài câu: “Ông ngoại, sau này nhà họ Diệp định làm thế nào?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Minh Nhi, thực lực của con khủng bố như vậy, đương nhiên con sẽ kế nhiệm gia chủ nhà họ Diệp”.
“Ông tin chuyện này là nguyện vọng chung của mọi người, sẽ không ai có ý kiến”.
Diệp Bắc Minh trầm mặc.
Suy nghĩ một lát sau.
Lắc đầu: “Ông ngoại, con không thích hợp làm gia chủ nhà họ Diệp”.
“Ồ? Con không muốn?”
Diệp Nam Thiên hơi lúng túng: “Minh Nhi, ông biết với thực lực của con, bây giờ chắc chắn sẽ không nhìn đến nhà họ Diệp”.
“Nhưng…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, trực tiếp ngắt lời của Diệp Nam Thiên: “Ông ngoại, con không có ý đó”.
“Thứ nhất, hiện giờ con còn có việc phải làm, có lẽ sẽ có xung đột với rất nhiều thế lực!”
“Con làm gia chủ nhà họ Diệp, chưa chắc đã là chuyện tốt với nhà họ Diệp”.
“Có lẽ, còn mang đến họa sát thân cho nhà họ Diệp!”
“Thứ hai, thực lực hiện giờ của con, trên thực tế cũng chỉ là võ tôn sơ kỳ”.
“Có thể giết được võ thần, hoàn toàn dựa vào một vài thủ đoạn đặc biệt”.
“Thứ ba, nếu xác định mẹ con thực sự đến hoàng triều Đại Chu, sớm muộn con cũng phải đến hoàng triều Đại Chu một chuyến!”
“Gia chủ nhà họ Diệp phải tọa trấn ở nhà họ Diệp, chứ không phải chạy khắp nơi”.
Diệp Nam Thiên bất lực cười khổ: “Con nói đều đúng, nhưng ngoại trừ con ra, ai có thể kế nhiệm gia chủ nhà họ Diệp đây?”
“Diệp Bắc Minh cười: “Cậu cũng rất được”.
“Ấy, cậu của
con không được”.