Ánh mắt của Uy Hoàng trầm xuống.
Im lặng mấy giây.
Trực tiếp hạ lệnh: “Cấm vệ đại thần nghe lệnh, bao vây gia tộc Senbon, một con ruồi cũng không được phép bay ra ngoài!”
“Bất kỳ ai từ trong gia tộc Senbon đi ra, giết không tha!”
“Rõ!”
“Đại thần hàng không nghe lệnh, điều động hết tất cả máy bay đánh bom, sáng ngày mai tôi muốn nhìn thấy gia tộc Senbon biến thành mảnh đất cắn!”
“Rõ!”
“Xe bọc thép chuẩn bị, Diệp Bắc Minh xuất hiện, trực tiếp đánh giết!”
“Rõ!”
“Đại đội xe tăng chuẩn bị, chỉ cần nhìn thấy Diệp Bắc Minh, bắn sạch tất cả đại bác cho tôi!”
“Rõ!”
“Chiến thần Naruhito, chuẩn bị cho tôi hai trăm ngàn tướng sĩ sẵn sàng đợi lệnh, một khi Diệp Bắc Minh xuất hiện, không tiếc bất cứ giá nào, giết!”
“Rõ!”
“Phát lệnh Uy Hoang triệu tập cho tôi, chỉ cần là võ giả, ninja, võ sĩ của Đông Doanh, có thể khiến Diệp Bắc Minh bị thương, ban thưởng vinh dự chí cao vô thượng của Đông Doanh!”
“Người giết chết Diệp Bắc Minh chính là minh chủ võ lâm nhiệm kỳ tiếp theo của giới võ đạo Đông Doanh!”
Uy Hoàng ra lệnh một hơi.
Bảo ông ta thần phục Diệp Bắc Minh?
Sao có thể!
Ban đầu thần phục Diệp Bắc Minh chỉ là kế hoạch ứng biến tạm thời.
Thân là Uy Hoàng, ông ta lại quỳ xuống trước Diệp Bắc Minh?
Tạm thời nhân nhượng là vì lợi ích toàn cục!!!
Loại khuất phục đó Uy Hoàng không thể nào nhịn được.
Ông ta chỉ muốn xóa sổ Diệp Bắc Minh khỏi thế giới này.
Chỉ có như vậy ông ta mới có thể tiếp tục bảo vệ uy nghiêm của một Uy Hoàng chí cao vô thượng!
Tối nay.
Diệp Bắc Minh chắc chắn phải chết!
Một luồng sát khí khủng khiếp bao phủ bầu trời hoàng cung.
...
Ban đêm.
Mười giờ.
Trong phòng mùi thuốc nồng nặc.
“Thành công rồi!”
Diệp Bắc Minh lấy ra một viên đan dược từ trong đỉnh Thanh Mộc.
Bảo Lâm Thương Hải nuốt xuống.
Trong nháy mắt, Lâm Thương Hải chỉ cảm thấy cổ họng tê ngứa vô cùng.
Cảnh tượng tiếp theo khiến người ta khiếp sợ.