Vương Như Yên nói liền một hơi.
Vô cùng kích động!
Ngực cô ấy phập phồng kịch liệt.
Hoàn toàn không thể bình tĩnh!
Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được Vương Như Yên kích động thế nào.
Khiếp sợ ra sao!
Anh khẽ mỉm cười: “Thập sư tỷ, chị đừng kích động, về sau còn tốt hơn”.
Vương Như Yên im lặng.
Một lát sau cô ấy mới nghiêm túc nói: “Tiểu sư đệ, công pháp này em lấy ở đâu?”
“Ngàn vạn lần đừng để ai biết, tin này nếu truyền ra ngoài, dù là gia tộc Cổ Võ cũng sẽ tìm đến em gây phiền phức”.
Diệp Bắc Minh cười đầy thả lỏng: “Thập sư tỷ, chị yên tâm”.
“Tuyệt đối sẽ không có ai biết”.
Đồ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh không chủ động nói ra thì không ai có thể biết được.
“OK”.
Vương Như Yên không hỏi thêm nữa:” Công pháp này tốt quá, đừng để mình chị tu luyện, chia sẻ cho các sư tỷ khác đi”.
Diệp Bắc Minh cũng có suy nghĩ này.
Ban đầu khi còn ở núi Côn Luân, mọi người đều cùng học bản lĩnh của 99 sư phụ.
Nhưng chỉ Diệp Bắc Minh là học nhiều nhất.
“Được, em gửi cho các sư tỷ khác”.
Sau khi cúp điện thoại.
Anh gọi cho Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào.
Cửu sư tỷ không khỏi kích động, hôn gió mười mấy lần với Diệp Bắc Minh trong điện thoại.
Sau đó anh lại gọi cho Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ.
Với thân phận đại soái Long Hồn của Lục Tuyết Kỳ, cô ấy không cách nào duy trì ổn định, lập tức nhảy cẫng lên.
Diệp Bắc Minh cũng liên lạc phía bên Thất sư tỷ.
Liễu Như Khanh kinh ngạc!
...
Một giờ sau.
Diệp Bắc Minh cúp điện thoại.
Giải thích một giờ với bốn sư tỷ.
Thật sự còn mệt hơn so với chiến đấu trong một giờ.
Điện thoại vừa dứt.
Đột nhiên, sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, cảm giác có cái gì không đúng.