Ai mà to gan như vậy?
Soạt!
Quay đầu nhìn!
Đồng tử của tất cả mọi người co lại!
“Diệp cuồng nhân!”
“Là hắn!”
Đám đông nhường ra một lối đi.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi đến!
Ô Đạo Nguyên bùng cơn lửa giận, nhìn chằm chằm anh: “Diệp Bắc Minh, là mày!”
“Mấy người Bạch trưởng lão chết trong tay mày phải không?”
Mười mấy trưởng lão Chấp Pháp Đường có một nửa là người của nhà họ Ô!
Trong một lúc tổn thất tám Thánh Vương, tổn thất trầm trọng!
Trong lòng Ô Đạo Nguyên đang nhỏ máu!
Diệp Bắc Minh cười: “Đúng thế, là do tôi giết!”
“Một võ thần nhỏ bé như tôi, một mình giết được mười mấy trưởng lão cảnh giới Thánh Vương!”
“Hơn nữa tôi còn quay về lành lặn không tổn hại, Ô trưởng lão, ông nói đúng lắm!”
“Ông là Thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông, ông muốn giết thì cứ giết đi, tìm nhiều lý do thế làm gì?”
Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!
Ánh mắt của mọi người nhìn Ô Đạo Nguyên cũng thay đổi!
“Ô trưởng lão hơi quá đáng rồi!”
“Ấy, muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cớ!”
“Tuy Diệp cuồng nhân rất ngông cuồng, nhưng hắn nói cũng có lý!”
“Nhà họ Ô là gia tộc sáng lập của Thanh Huyền Tông, có lúc nào coi trọng cái mạng của đệ tử bình thường chúng ta chưa? Muốn giết chẳng phải chỉ cần một lý do sao!”
“Thật khiến người ta lạnh lòng…”
Rất nhiều đệ tử lắc đầu.
Hình Sư cau mày: “Ô huynh, có lẽ chuyện này không liên quan đến Diệp Bắc Minh!”
“Dù sao, cậu ta nói cũng thực sự có lý”.
“Cậu ta không thể nào một mình giết mười mấy Thánh Vương, hơn nữa không hề bị thương tổn, có lẽ có người khác!”
Sát ý trong mắt Ô Đạo Nguyên giảm đi mấy phần: “Hừ!”
Hình Sư hạ lệnh: “Đưa thi thể của mấy người Bạch trưởng lão đi, chôn cất trang trọng!”
“Vâng!”
Mấy đệ tử tiến lên.
Lúc di chuyển thi thể của Bạch Chính Đức.