“Hỗn Độn Hắc Kim này có thể chữa trị kiếm Đoạn Long, vậy mà cậu lại chiếm được nó, thế thì kiếm Đoạn Long ắt có thể sửa chữa!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu đáp: “Tôi biết chuyện này lâu rồi, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã nói tôi biết rồi”.
“Nhưng mà nếu không có dị hỏa trong truyền thuyết thì không thể luyện hóa Hỗn Độn Hắc Kim”.
Long Đế nở một nụ cười thần bí nói: “Nếu tôi nói cho cậu rằng tôi biết dị hỏa ở đâu thì sao?”
“Ông nói cái gì?”
Lúc này đến lượt Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Cậu nhìn Long Đế chằm chằm hỏi: “Dị hỏa ở đâu?”
“Ngay trên đại lục này!”
“Ông nói thật hả?”
“Tất nhiên rồi!”
Long Đế gật đầu khẳng định: “Sau khi tôi bị thương, tàn hồn bay tới đại lục này, tôi có thấy một ngọn lửa ở nơi ất ơ nào đó!”
“Người có thực lực bình thường vốn chả phát hiện được nó đâu”.
“Nhưng tôi chắc rằng có dị hỏa ngay trên đại lục này”.
Diệp Bắc Minh hỏi tiếp: “Ở đâu đó?”
Long Đế lắc đầu đáp: “Tôi chỉ nhớ rõ vị trí, không biết tên chốn đó”.
Diệp Bắc Minh không chút do dự đi tìm bản đồ của Côn Lôn Hư.
Long Đế nhìn thoáng qua rồi chỉ tay vào một chỗ nói: “Chính là nơi này!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chăm chú nhìn, hô hấp dần trở nên dồn dập: “Kiếm Đoạn Long có thể sửa chữa rồi sao?”
“Nếu kiếm Đoạn Long khôi phục thì sẽ sức sát thương đáng sợ đến nhường nào đây?”
Nơi đóng đô cũ của Phần Thiên Tông.
Một đám người đi dọc theo đường núi tới: “Phần Thiên Tông, rốt cuộc chúng ta đã trở lại rồi!”
“Hu hu hu, mấy chục năm trời Phần Thiên Tông chúng ta mới trở lại!”
“Tông chủ, sau lần trở lại này, chúng ta phải phát triển Phần Thiên Tông rạng danh mới được!”
Thành viên của Phần Thiên Tông phấn khích nói.
Gương mặt già nua của Y Thượng Khôn đỏ bừng nói: “Làm được, chắc chắn sẽ làm được”.
“Lão tổ của Phần Thiên Tông dùng cả sinh mệnh để tiên đoán rằng sẽ có một người đạp lên huyết long tới dẫn dắt Phần Thiên Tông tới đỉnh cao!”
“Tôi đã xác định người ấy chính là ngài Diệp!”
Y Nam Tương vẫn có chút khó tin hỏi: “Bố à, bố cảm thấy
lời tiên đoán kia là thật à?”