“Anh không biết tôi là ai?”
Tần Thiếu Dương ngơ ngẩn, sau đó lạnh giọng nói: “Tần Tướng Thần là ông nội tôi!”
“Tần Vinh An là bố tôi!”
“Đường Kình Thương là ông ngoại tôi!”
Tần Tướng Thần, ông cụ nhà họ Tần thuộc mười thế gia lớn Long Đô, từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở trung khu!
Tần Vinh An, chủ tịch tập đoàn Thái Hoa, giá trị bản thân lên đến mấy trăm tỷ, nắm trong tay mười tập đoàn xuyên quốc gia!
Đường Kình Thương, một trong mười chiến thần lớn của bộ đội đặc chủng Long Hồn!
Thân phận của ba người này đều kinh khủng dọa người.
Ba người liên hiệp với nhau, toàn bộ Long Quốc không có mấy người có thể động vào Tần Thiếu Dương.
Nếu không, làm sao Tần Thiếu Dương có thể trở thành một trong tứ thiếu Long Đô?
“Bây giờ anh đã biết tôi là ai chưa?”
Tần Thiếu Dương nghiêng đầu, chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Biết, anh có thể quỳ xuống rồi”.
“Anh nói gì?”
Tần Thiếu Dương ngây người.
“Rít!”
Những nhà giàu khác ở đây ngược lại hít hơi lạnh!
Mắt đẹp của Ngụy Yên Nhiên trợn tròn, miệng nhỏ mở ra có thể nhét vừa quả trứng gà: “Anh… anh điên rồi?”
“Yên Nhiên, anh ta… anh ta điên thật rồi!”
“Đây chắc chắn là tên thần kinh!”
Các chị em của Ngụy Yên Nhiên hoảng sợ đến mức mặt đỏ tía tai.
Ngực phập phồng kịch liệt!
“Tôi nói là quỳ xuống!”, Diệp Bắc Minh giậm chân, một luồng sát khí đập vào mặt.
Toàn thân Tần Thiếu Dương run rẩy, cơ thể xụi lơ, ngã từ trên sofa xuống.
Hai đầu gối đập xuống sàn nhà!
“Phốc!”
Tần Thiếu Dương quỳ rồi!
Không phải can tâm tình nguyện quỳ xuống.
Mà là bị uy thế khủng khiếp của Diệp Bắc Minh ép quỳ!
“Mày!!!”
Tần Thiếu Dương ngẩng đầu lên, trong mắt đầy tơ máu: “Tôi với anh không thù không oán, sao anh lại đối xử với tôi như thế?”