“Mẹ tôi vốn chưa từng đi Tam Giác Vàng”.
“Là ba thế lực người đó ở Long Đô, điện Huyết Hồn, Rothschild liên thủ giết tôi”.
Diệp Bắc Minh cúi đầu.
Nhìn bức ảnh đen trắng trên mặt bàn, bóng lưng mẹ lại thân thiết như vậy.
Dù ở dưới chân bà có vô số thi thể!
Vạn Lăng Phong quỳ sụp xuống đất: “Chủ nhân, là tôi thu thập sai tin tức, khiến cậu sa vào cạm bẫy, Lăng Phong nên bị xử phạt!!!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Chuyện này không trách ông, tài nguyên tình báo trong tay ông cũng có hạn”.
“Thế lực ba phe này dù là ai cũng kinh khủng hơn tài nguyên tình báo của ông!”
“Tin tức mặc dù là giả, nhưng tấm hình là thật”.
“Cũng không tính không có thu hoạch!”
Diệp Bắc Minh xua tay: “Đứng lên đi”.
Một luồng nội lực giải phóng ra, kéo Vạn Lăng Phong đứng dậy.
Vạn Lăng Phong chấn động trong lòng, thực lực của chủ nhân lại một lần nữa tăng lên?
Sao mà cảm giác còn kinh khủng hơn so với trước kia!
Sâu không lường được!
Giọng Diệp Bắc Minh truyền tới: “Lăng Phong”.
“Dạ”.
“Một chuyện quan trọng nhất, không tiếc bất cứ giá nào, điều tra trên toàn thế giới bối cảnh của bức ảnh này ở đâu!”
“Rõ!”
“Thứ hai, trước khi chết Trần Cửu Dương từng nói với tôi, người bảo ông ta đến giết tôi xuất thân từ Long Đô!”
“Long Đô?!!!”
Cơ thể Vạn Lăng Phong run rẩy.
Nơi đó nước quá sâu, có Diệp Bắc Minh làm chỗ dựa, Vạn Lăng Phong cũng sẽ không bị nhiễm.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy, Long Đô!”
“Dùng tất cả tài nguyên, tình báo trong tay ông, tra cho tôi trong khoảng thời gian gần đây ở Long Đô có ai điều tra tin tức của tôi không”.
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong gật đầu.