“Đây là con trai ông?”
Trịnh Thiên Minh kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… mày muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Làm gì?”
Anh giơ chân, dậm mạnh xuống đất!
Cái đầu của người đàn ông trung niên nát bét như quả dưa hấu!
Máu tươi văng lên mặt của Trịnh Thiên Minh.
“Mày!”
Trịnh Thiên Minh tức đến sắp thổ huyết: “Súc sinh, mày dừng tay!”
“Dừng tay?”
Diệp Bắc Minh đến trước một người phụ nữ khác: “Vừa nãy hình như tôi cũng nghe thấy bà ta gọi ông là bố?”
Người phụ nữ hoảng sợ nói: “Bố ơi, cứu con…”
Trịnh Thiên Minh sợ rồi: “Tiểu huynh đệ, tất cả đều dễ thương lượng!”
“Tôi thương lượng cái đầu ông!”
Diệp Bắc Minh tức giận quát một tiếng, một chân dẫm nát cái đầu của người phụ nữ đó!
Liền sau đó.
Anh đến trước một thanh niên: “Đây là cháu nội của ông phải không?”
Khuôn mặt già của Trịnh Thiên Minh trắng bệch, giọng điệu như cầu xin: “Đại nhân, cầu xin cậu đấy!”
“Đừng giết nữa!”
“Tôi biết sai rồi, cậu muốn tôi làm gì cũng được, đừng giết con cháu của tôi nữa!”
Ông ta sợ thật rồi!
Thủ đoạn máu lạnh của Diệp Bắc Minh khiến lão quái vật như ông ta sợ đến tê dại da đầu!
Một chân dẫm xuống!
Phụt!
Cái đầu nở hoa!
Trịnh Thiên Minh phun ra một ngụm máu tươi: “Mày…”
Diệp Bắc Minh cười âm lạnh: “Đừng vội, còn mấy chục người nữa đấy”.
“Tổn thương mà ông gây ra với Nhược Giai, tôi trả lại ông gấp trăm lần!”
Phụt! Phụt! Phụt!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, là dẫm nát đầu một người.
Mấy chục người thân thích của Trịnh Thiên Minh đều bị dẫm chết.