Lôi Bằng sợ đến cứng đờ như tượng: “Trời ơi! Diệp Bắc Minh, sát thần… là sát thần thực sự!”
Đám người Mục Thừa và Tống Điệp Y cũng không tốt hơn là bao.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi!
Cái tên của sát thần Diệp Bắc Minh đã khắc sâu vào trong linh hồn của họ.
Mộc Tuyết Tình dụi mạnh đôi mắt đẹp.
Ực ực!
Ực ực!
Ực ực!
Một lúc nuốt nước miệng ba lần, vẫn không dám tin đây là sự thực.
Kim Bà Bà ở một bên cũng không nhịn được run lên.
Sát khí trên người Diệp Bắc Minh không nhằm vào bà ta, nhưng bà ta vẫn cảm thấy như thần chết giáng xuống!
Lão tổ nhà họ Phương nằm dưới đất, sắc mặt trắng bệch, kinh sợ nhìn sang Diệp Bắc Minh quay lại: “Mày… rốt cuộc mày là người hay quỷ?”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời.
Tiến lên một bước.
Huyết hồn chú!
Trực tiếp lục soát hồn phách!
Tất cả bí mật trong lòng lão tổ nhà họ Phương đều bị anh nắm rõ!
“Người của Phần Thiên Tông đang ở sâu dưới tầng hầm nhà họ Phương?”
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.
Huyết Mạch Chú Sát!
Vù!
Máu tươi bùng cháy, xuất hiện huyết quang.
Liền sau đó.
Mọi người kinh hãi phát hiện, bắt đầu từ Phương Vĩnh Tín, trên người tất cả người nhà họ Phương bùng lên ngọn lửa đáng sợ!
Lão tổ nhà họ Phương nhìn tất cả con cháu nhà họ Phương bị thiêu sống trước mặt mình!
Nổi giận gào thét: “A! A! A!”
“Diệp Bắc Minh, mày, mày không phải người, mày là ma quỷ!”
“Mày thật tàn nhẫn!”
“Tao làm ma…”
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm xuống, nhanh gọn dứt khoát.
Cái đầu của lão tổ nhà họ Phương nát bét như quả dưa hấu, bỏ mạng tại chỗ!