Không ngờ lại là nhằm vào các cô?
"Dừng tay!"
Hạ Nhược Tuyết khẽ kêu một tiếng.
Lão già áo xám và bà lão nhướng mày, nhìn về phía Hạ Nhược Tuyết!
Bọn họ không khỏi sửng sốt!
Chỉ thấy Hạ Nhược Tuyết và Chu Nhược Dư đều tự cầm một thanh kiếm để ở trên cổ mình: "Thả bọn họ ra, nếu không chúng tôi sẽ lập tức tự sát!"
Khóe mắt bà lão co rúm một chút: "Các cô đang uy hiếp tôi?"
Lăng Thi Âm vội vàng ngăn cản: "Chu tiểu thư, Hạ tiểu thư, không được!"
Sắc mặt Đạm Đài Yêu Yêu trắng bệch: "Nhược Dư, Nhược Tuyết!"
"Các cô không cần xúc động, các cô vô cùng quan trọng với tiểu sư đệ!"
"Nếu đã là người nhà của cậu ấy, các cô mà xảy ra chuyện gì, tôi không có cách nào ăn nói với tiểu sư đệ!"
Chu Nhược Dư cắn chặt đôi môi đỏ mọng: "Các cô không cần nói gì nữa, nếu tôi không làm như vậy, tất cả mọi người đều sẽ chết!"
Cô ấy chuyển ánh mắt đi.
Dừng lại ở trên người lão già áo xám và bà lão: "Nếu hai người đã muốn dùng mạng sống của chúng tôi để uy hiếp Bắc Minh, vậy chắc chắn cũng sẽ không hy vọng chúng tôi chết đi!"
"Nếu không...”
Bà lão cười lạnh một tiếng: "Cô nhóc, bà già nãy đã được chứng kiến nhiều chiêu trò như của cô rồi”.
"Bà lão đây không tin cô...”
Bà ta còn chưa nói xong!
Phập!
Chu Nhược Dư đã nâng kiếm chém xuống!
Rõ ràng lưu loát!
Chém vào cánh tay trái của mình!
"Chu tiểu thư!"
"Nhược Dư!"
Mọi người đều vô cùng khiếp sợ.
Ai cũng không ngờ được Chu Nhược Dư lại quyết đoán như vậy!
Ngay lập tức.
Khuôn mặt của cô ấy trở nên tái nhợt!
Trong đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết tràn ngập tơ máu: "Nhược Dư, em...”
Chu Nhược Dư không để ý đến mọi người, mà lạnh lùng nhìn về phía bà lão: "Bà còn cảm thấy tôi không dám sao?"