Giây tiếp theo.
Diệp BẮc Minh phất tay, mấy trăm chiếc nhẫn trữ vật rơi trên mặt đất.
Chằng chịt!
“Đây là...”
Mấy người cả kinh.
Diệp Bắc Minh nói: “Đây là tài nguyên tu võ tôi tịch thu sau khi chém chết võ giả!”
“Bên trong có đầy đủ võ kỹ, công pháp, binh khí các loại, mấy người dựa theo nhu cầu của mình chọn là được!”
“Số đồ còn lại để Vạn Bảo Lâu và nhà họ Ngô bán là được!”
Lăng Thi Âm cầm một chiếc nhẫn chứa vật, mở ra nhìn: “Rít! Trời ơi, vũ khí cấp thiên, vũ khí phụ ma cấp bốn…”
Vạn Lăng Phong nắm mấy chiếc nhẫn chứa vật, run rẩy: “Mẹ nó! Nhiều bảo bối vậy, chúng ta sắp giàu rồi!”
Lâm Thương Hải kích động khóc: “Thiếu chủ, những thứ này đều cho chúng tôi?”
Đường Thiên Ngạo hét lên tại chỗ: “Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”
“Lão đại à tôi yêu cậu chết mất!!!”
“Không ngờ Đường Thiên Ngạo tôi chẳng những làm minh chủ võ lâm Long Quốc, con mẹ nó còn tiến vào Côn Luân Hư!”
“Tôi còn phải làm minh chủ võ lâm Côn Luân Hư!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nhìn ông ta: “Vậy phải xem ông tự mình cố gắng!”
...
Trong một sơn cốc lối vào đất tổ Côn Luân Hư.
Các ngày đất tổ mở còn hai ngày.
Trong sơn cốc người người tấp nập, đều là võ giả trẻ tuổi.
Thanh niên bình thường đều có tiền bối của gia tộc đi cùng, người một thân một minh đến đây chỉ có Diệp Bắc Minh.
Thu hút chú ý của một vài võ giả!
Anh cũng không dịch dung, mà lộ ra tướng mạo thật!
Vì vậy.
Không ai nhận ra anh!
“Ha ha, Võ Tôn trung kỳ mà cũng dám đến đây?”
“Chẳng lẽ cho rằng ai cũng có thể tiến vào được đất tổ Côn Luân Hư?”
Mấy võ giả trẻ tuổi ngạo mạn nhiều lời nói.
Bọn họ mang đến bàn ghế, lều vải.
Vừa uống trà vừa chờ.
Diệp Bắc Minh đi thẳng đến trước mặt một cậu thanh niên: “Tôi
muốn chỗ này”.