Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang đám người này.
Sợ hãi khó hiểu!
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, hai Võ Tôn đại viên mãn!”
“Cách Võ Thánh cũng chỉ có một bước!”
Ngụy Công nhìn thấy người đàn ông mặc áo gấm này, con ngươi nảy sinh chấn động.
Ông ta run rẩy đứng lên.
Sau đó.
Cúi người chín mươi độ!
“Thiếu gia!”
Ông Ngụy ở bên cạnh cũng chính là con trai Ngụy Công, mặt đầy khiếp sợ hỏi: “Bố, đây là?”
“Cái này…”
Những khách mời khác có mặt ở đây cũng lần lượt biến sắc.
Mẹ nó!!!
Tình huống gì đây?
Ngụy Công lại cúi người trước cậu thanh niên này?
Ngụy Công là ai?
Quốc sĩ vô song!!!
Cánh tay của đất nước!!!
Lại cúi người chín mươi độ với một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi đầu?!!!
Con mắt tất cả mọi người sợ đến mức sắp nổ tung!
“Im miệng!”
Ngụy Công quay đầu, trách mắng ông Lão: “Mau theo bố đến bái kiến… bái kiến công tử!”
Ông Ngụy khiếp sợ.
Nhìn vào biểu hiện của bố cũng đoán ra được người đàn ông trẻ tuổi trước mặt thân phận không tầm thường.
Cúi đầu nói: “Ra mắt công tử!”
Người đàn ông mặc áo gấm mặt đầy giễu cợt: “Nhà họ Ngụy Long Đô vốn dĩ chính là một dòng thứ nhà họ Ngụy Côn Luân Khư tôi”.
“... Ừm, chắc không tính là dòng thứ đâu”.
“Các người vốn dĩ là nô bộc của nhà họ Ngụy, về sau tổ tiên nhà họ Ngụy ban cho các người họ Ngụy, thật không ngờ đấy!”