Anh của năm năm trước đâu đâu cũng là khó khăn tuyệt vọng, không lối thoát, chính là dựa vào sự quật cường mới liều mạng được.
Một người ngay cả chết cũng không sợ thì chẳng có gì phải sợ cả.
Tút tút tút!
Đột nhiên, một cuộc điện thoại gọi tới, là giọng một người đàn ông: “Long Soái, vùng biển phương Nam xảy ra chuyện rồi”.
“Tôi tên là Phương Chấn, cố vấn của cô Tu La, cậu có ở phủ Long Soái không?”
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Tôi ở đó, xảy ra chuyện gì vậy?”
Vùng biển phương Nam xảy ra chuyện?
Bên đó không phải địa bàn của Thất sư tỷ Tu La mặt ngọc Liễu Như Khanh sao?
Phương Chấn nghiêm túc nói: “Long soái, đến rồi tôi nói cho cậu sau”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh đồng ý.
Năm phút sau, một chiếc máy bay trực tiếp đáp xuống cửa lớn phủ Long Soái.
Bầu trời Long Đô cấm bay, dù là sân bay cũng cách khu vực trung tâm Long Đô mấy chục cây số.
Chiếc máy bay này lại có thể trực tiếp đáp xuống trong vành đai Long Đô, xem ra vùng biển phương Nam thật sự xảy ra chuyện lớn.
“Tham kiến Long soái!”
Phương Chấn từ trên máy bay đi xuống, cúi chào.
Ông ta khoảng chừng 40 tuổi.
Tóc húi cua, dáng người cao ngất, mạnh mẽ hùng hồn.
Theo sau là ba mươi mấy người, đều là tầng lớp cấp cao trong bộ chỉ huy của Tu La mặt ngọc.
Cấp bậc thấp nhất cũng là một Thiếu tướng.
Ánh mắt một vài người nhìn Diệp Bắc Minh rõ ràng có phần không thiện cảm.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Phương Chấn nghiêm túc: “Long Đô, bây giờ chúng ta lên máy bay trước rồi nói, lập tức lên đường đến vùng biển phương Nam”.
Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Tại sao bảo tôi đi?”
Phương Chấn nói: “Cô Tu La đã thông báo, nếu như cô ấy không ở bộ chỉ huy”.
“Vùng biển phương Nam xảy ra chiến loạn, có thể tìm cậu chủ trì quân cơ đại sự”.
Vừa nghe là căn dặn của Thất sư tỷ, Diệp Bắc Minh không từ chối.
“Đi thôi”.
Dưới ánh mắt của mọi người, anh chuẩn bị bước lên máy bay.
“Hừm!”