Giơ chân lên, cái bóng của đế giày chơi bóng xuất hiện trong mắt Dạ Phong!
Mạnh mẽ rơi xuống đầu Dạ Phong!
Thấy một màn này, trái tim mọi người suýt chút nữa nổ tung.
Diệp Bắc Minh không những làm Dạ Phong bị thương nặng, lại còn muốn giết Dạ Phong?
Đù má!
Tất cả mọi người sợ muốn chết!
Ong!
Đúng lúc này!
Một hơi thở cực kỳ lạnh lẽo truyền đến, phong tỏa Diệp Bắc Minh.
Đồng thời, cảm giác áp lực như biển rộng truyền từ lòng bàn chân lên!
Một chân này của Diệp Bắc Minh không cách nào đạp được xuống!
"Diệp Bắc Minh, một chân này của cậu dám rơi xuống!"
"Không chỉ cậu sẽ chết, mà toàn bộ địa bàn Côn Luân đều sẽ chôn cùng!"
Lão giả như quỷ mị kia mở miệng.
Lăng Thiên Hùng cũng đột nhiên phản ứng lại, cổ họng suýt bị nỗi sợ nghẹn lại: "Diệp... Diệp Diệp Diệp...!"
"Diệp chủ, không nên giết Dạ Phong!"
“Anh ta là đứa con bị từ bỏ của Cổ tộc Đại Lục Chân Võ, bây giờ đã thức tỉnh, tạm thời ở Thiên Hạ Đệ Nhất các tu võ!”
“Lão Quỷ nói thật đấy, nếu cậu dẫm chân xuống, có lẽ Côn Luân Hư sẽ phải bồi táng theo!”
Cô gái tuyệt sắc của Cổ tộc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, do dự một lúc rồi lên tiếng theo: “Diệp Bắc Minh, Chu Hoàng tôi nhắc nhở anh một câu”.
“Dạ Phong, không giết được!”
Lăng Vận Nhi gật đầu sâu sắc: “Anh Diệp, đừng mạo hiểm!”
Dạ Phong cười lớn như nhập ma: “Ha ha ha, đã nghe thấy chưa?”
“Diệp Bắc Minh, mày đúng là một đối thủ đáng sợ!”
“Là tao đã sơ suất, lật thuyền trong mương!”
“Nếu cho tao một cơ hội, tao sẽ bóp vỡ cái cổ của mày!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Đáng tiếc, mày không còn cơ hội!”
“Vậy sao?”
Dạ Phong bật cười, hắn không hề tin: “Lão Quỷ, đừng ngăn hắn”.
“Công tử?”
Lão Quỷ cau mày.
Sắc mặt Dạ Phong điên cuồng: “Vãi! Tôi bảo ông đừng ngăn cản hắn, ông không hiểu hả?”