Một giây sau.
Tần Phong nhìn về phía sâu trong Tử Vong Cốc: "Giết chóc, đã bắt đầu!"
"Diệp Bắc Minh? Ha ha!"
"Lần đầu tiên nghe thấy tên của anh, tôi không coi ra gì!"
"Anh vậy mà cũng gọi là Sát Thần? Ha ha, Sát Thần, chỉ có một!"
Tần Phong bước ra một bước.
Tiến vào trong Tử Vong Cốc.
Sau lưng xoáy lên sát khí ngập trời!
Những người còn lại theo sát phía sau.
Lăng Vận Nhi ở phía sau cùng, nhìn mọi người tiến vào Tử Vong Cốc: "Nhiều người đến như vậy, thú vị rồi đây!"
"Sát Thần có chống đỡ được không?"
"Tần Phong này, hình như cũng rất lợi hại nhỉ?"
...
Tiến vào Tử Vong Cốc.
Đập vào mắt chính là thi thể đầy đất.
Yêu Nữ Oản Oản nhíu mày: "Đều là một kiếm toi mạng, đầu người rơi xuống đất!"
Kiếm đệ nhất thiên hạ, Thẩm Lãng gật đầu, vẻ mặt ngạo mạn: "Kẻ này là một cao thủ sử dụng kiếm!"
"Chỉ tiếc, lĩnh ngộ của anh ta về kiếm còn chưa đủ độ lửa!"
Giết người, một kiếm đứt cổ là đủ rồi!
Vậy mà còn chém đứt đầu?
Quả thực là sỉ nhục với sử dụng kiếm!
...
Lúc này.
Trong đại sảnh nhà họ Thẩm.
Một người đàn ông trung niên xông tới: "Gia chủ, đám người vua sát thủ đệ nhất thiên hạ, kiếm đệ nhất thiên hạ, đao đệ nhất thiên hạ!"
"Còn có Yêu Nữ Oản Oản đã tiến vào Tử Vong Cốc!"
Thẩm Vạn Tứ đứng bật dậy.
Giơ chén trà sứ thanh hoa trong tay!
Xoảng!
Hung hăng ném xuống đất: "Tốt!"
"Có những người này ra tay, chắc chắn Diệp Bắc Minh phải chết!"