Mấy viên đan ngưng khí này đã không có hiệu quả với anh.
Uống vào cũng không thể tăng thực lực.
“Soạt!”
Vạn Lăng Phong hít khí lạnh.
Là chiến thần Lăng Phong, thống soái đại quân một triệu hai trăm ngàn người của hành tỉnh Đông Nam, vừa nhìn là nhận ra vật này.
Đan dược!
Hơn nữa còn là đan dược cực phẩm!
“Cậu cho tôi?”
Vạn Lăng Phong kích động, toàn thân run lên.
Hai chân của vị chiến thần này suýt mềm nhũn.
Một viên đan cực phẩm, tùy tiện bán đấu giá cũng được giá trên trăm triệu.
Đan dược cực phẩm, hàng trăm triệu cũng có khả năng!
Mười mấy viên đan dược cộng lại, ít nhất cũng giá trị hàng chục tỷ.
“Đan ngưng khí, có thể khiến trong vòng nửa năm ông có thể tiến vào cảnh giới Võ Vương”, Diệp Bắc Minh nói.
“Cái gì?”
Vạn Lăng Phong lại chấn hãi.
Nửa năm?
Võ Vương!
Vãi!
Đó là Võ Vương đấy!
Lúc này, Vạn Lăng Phong kích động đến mức muốn thịt nát xương tan, đi chết ngay lập tức vì Diệp Bắc Minh.
Trong lòng ông ta vô cùng hưng phấn, biết mình đã lựa chọn đúng! Từ lúc ông ta quỳ xuống, nhận Diệp Bắc Minh làm chủ nhân, đã là lựa chọn hoàn toàn đúng đắn.
Nếu không nhận Diệp Bắc Minh làm chủ nhân, kinh mạch của ông ta làm sao có thể hồi phục?
Làm sao có thể tiến vào cảnh giới Võ Linh?
Làm sao có thể có đan dược cực phẩm?
Có lẽ cả đời này chỉ là một chiến thần Lăng Phong, cho đến chết cũng ở bên rìa quyền lực của Long Quốc.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, vỗ vai Vạn Lăng Phong: “Đừng kích động, ông nâng cao thực lực cho tốt, tôi đến Long Đô một chuyến, giết mấy người”.
Vạn Lăng Phong ngẩn người, vội nói: “Chủ nhân, sợ rằng cậu sẽ không đi Long Đô nữa”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Có chuyện gì?”
Vạn Lăng Phong ngưng trọng nói: “Sáng nay tôi nhận được tin, đang định báo cáo với cậu thì cậu về”.
“Thuộc hạ của tôi điều tra được thông tin, hai mươi ba năm trước, sau khi mẹ của cậu sinh hạ cậu, rời khỏi Long Đô, hình như đã đến Hương Đảo”.
“Hương Đảo?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Vạn Lăng Phong gật đầu: “Đúng thế, sau khi mẹ của cậu đến Hương Đảo, đã tìm thương hội Hội Phong”.
“Thương hội Hội Phong?”