Một người sai khiến hàng triệu ma thú?
Làm sao có thể!
Bách Hiểu Sinh nuốt nước miếng: “Diệp chủ có thể sai khiến vạn thú, từ xưa đến nay chưa từng có!”
“Tiêu diệt cao thủ Thánh Cảnh của Huyết Vân Tông, từ xưa đến nay chưa từng có!”
“Cảnh giới võ đế đã trở thành đệ nhất Côn Luân Hư, từ xưa đến nay chưa từng có!”
“Hôm nay, lịch sử bảng xếp hạng Côn Luân cập nhật, Diệp Chủ có thể liệt vào top mười!”
Mọi người kinh hãi!
Diệp Bắc Minh đã khủng bố như vậy, mà mới lọt vào top mười lịch sử bảng xếp hạng Côn Luân?
Lúc này.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Gru!
Hàng triệu ma thú đồng loạt bò dưới chân Diệp Bắc Minh, thận trong gầm thét.
Đúng là hoàn toàn khác với ma thú khát máu vừa nãy!
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Tất cả làm tốt lắm, đây là phần thưởng cho chúng mày!”
Anh giơ tay, trực tiếp ném ra một nắm đan dược.
“Gru!”
Các ma thú vô cùng kích động, bao vây di chuyển quanh Diệp Bắc Minh không thôi!
Một trăm mấy chục ngàn võ giả hóa đá tại chỗ.
Đó đều là ma thú hung tàn sao?
Tại sao dưới chân Diệp chủ, lại như con chó giữ nhà vậy?
Lôi Bằng kinh hãi đến trợn mắt há hốc miệng: “Vãi, anh Diệp, làm sao anh làm được?”
Hai người Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt cũng nhìn cảnh này với vẻ mặt kinh sợ!
Tiêu Nhã Phi nở nụ cười, nhìn Diệp Bắc Minh một cách sùng bái!
Vù!
Đột nhiên.
Kết giới của cấm địa long mạch mở ra, Đạm Đài Yêu Yêu xuất hiện với sắc mặt nghiệm trọng: “Tiểu sư đệ, ngũ sư tỷ và thất sư tỷ bị thương rất nặng!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Giải tán hết đi!”
Gru!
Hàng triệu ma thú gầm thét một tiếng, lưu luyến giải tán vào trong rừng cây.