“Thần chủ tuyệt thế quần què gì đó bảo cậu bái sư cậu bái liền luôn hả!”
Long Đế tức chết mất.
Diệp Bắc Minh bình thản đáp: “Người ta mạnh hơn ông nhiều, hơn nữa trình độ y thuật rất kinh người!”
Long Đế tức đến nghiến răng nghiến lợi cãi lại: “Long Đế Quyết của tôi cũng đâu kém gì!”
Diệp Bắc Minh không nói nhảm với Long Đế nữa.
Cứu người quan trọng hơn.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, từ từ đã!”
“Sao thế?”
“Cậu không muốn cứu bố cô gái này à?”
“Cứu kiểu gì?”
Diệp Bắc Minh nhìn vào thi thể của Chu Thiên Hạo.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Trước tiên cậu mang thi thể của chú ấy về đã rồi tôi sẽ nói cho cậu sau!”
“Cứu vợ chưa cưới của cậu trước đi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh nhảy thẳng vào quầy thuốc của nhà họ Trịnh.
Rồi anh lục lọi tìm kiếm trong đó.
Chẳng mấy chốc đã tìm đủ dược liệu bào chế
Xong việc, anh tiến vào lĩnh vực thời gian ở tầng thứ mười của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Rồi anh bắt đầu luyện đan.
...
Mười lăm phút trước.
Đất tổ, Long Đường.
Một tòa cung điện sừng sững nguy nga mang nét xưa cổ, hơn một ngàn ông lão đang ngồi trong đại sảnh Long Đường.
Chiếc ghế cao nhất vẫn đang trống chỗ.
Đại trưởng lão của Long Đường trầm giọng nói: “Đường chủ đã bế quan trăm năm, đến nay vẫn chưa xuất quan!”
“Lúc này, tất cả mọi chuyện trong Long Đường đều do các trưởng lão quản lý như cũ!”
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh trả lời.
Sắc mặt đại trưởng lão Long Đường nghiêm nghị: “Tôi nhận được tin tức mới nhất, hai giờ trước, một tên có danh xưng là sát thần Diệp Bắc Minh, tuổi còn trẻ mà đã đánh nát thang Long Môn!”