"Vừa rồi chiến đấu cùng tôi đã khiến vết thương trong cơ thể bị xé rách".
"Bây giờ một trăm ba mươi bảy gân mạch cả người đã bị đứt hơn một nửa!"
"Ồ? Đan điền của ông lại có hơn mười vết nứt?"
"Ông là cao thủ cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong, chắc hẳn số người có thể có loại cảnh giới này ở Côn Luân Hư chỉ đếm được trên đầu ngón tay đi?"
Diệp Bắc Minh vô cùng hiếu kì: "Là ai làm ông bị thương?"
Lăng Vận Nhi quát lớn: "Anh nói hươu nói vượn cái gì thế?"
"Sức khỏe của ông nội tôi rất tốt, bị thương từ bao giờ chứ?"
"Anh đừng có mà nguyền rủa..."
"Vận nhi!"
Lăng Thiên Hùng ngắt lời cháu gái, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi!
Không có bất kỳ người nào biết chuyện mình bị thương.
Diệp Bắc Minh nhìn ra được kiểu gì?
Lăng Vận Nhi kinh ngạc: "Ông nội, chẳng lẽ là đúng sao?"
Lăng Thiên Hùng khẽ gật đầu: "Cậu Diệp phát hiện như thế nào vậy?"
Diệp Bắc Minh không trả lời vấn đề này, mà trực tiếp nói ra: "Tôi có thể cứu ông!"
"Cái gì?"
Ánh mắt Lăng Thiên Hùng sáng lên: "Cậu Diệp không nói đùa đấy chứ?"
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt trả lời: "Ông cảm thấy tôi là một người thích nói đùa sao?"
Lăng Thiên Hùng trầm mặc.
Thiên Hạ Đệ Nhất các có tất cả tư liệu về Diệp Bắc Minh!
Kẻ này đúng là không phải một người thích nói đùa.
Chỉ là.
Sát Thần sẽ dễ dàng cứu mình sao?
Lăng Thiên Hùng rất thông minh: "Cậu Diệp, cậu có điều kiện gì?"
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Cho tôi tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các tìm một thứ!"
Lăng Thiên Hùng nhíu mày, sau đó lắc đầu: "Điều này chỉ sợ không được!"
"Không được?"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhắc nhở: "Lấy tình hình bây giờ của ông, không kiên trì được ba tháng sẽ chết".
"A!"
Lăng Vận Nhi gấp gáp: "Anh Diệp, cầu xin anh mau cứu ông nội tôi!"