Ba mươi giây!
Hết ba mươi giây, ba người canh giữ Long Quốc còn lại, không có ai dám lên võ đài.
Trên võ đài trận chiến Long Môn trở nên lạnh ngắt!
Chuyện này trước nay chưa từng xảy ra!
Phong Cửu U giật mí mắt liên tục, ông ta nhìn sang ba người Tần Quân Lâm, Phương Dã Ma, Chu Nhân Tiên: “Ba vị người canh giữ, nếu không lên võ đài chiến đấu!”
“Vậy thì, trận chiến Long Môn lần này, kết thúc tại đây!”
“Tôi sẽ tuyên bố Diệp Bắc Minh vượt qua Long Môn… chiến thắng”.
Vừa dứt lời.
Toàn hội trường yên tĩnh!
Thông qua trận chiến Long Môn một cách đơn giản như vậy?
Vãi!
Đúng là như nằm mơ vậy!
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Ai nói kết thúc?”
“Bọn họ không dám lên võ đài, thì tôi xuống võ đài giết bọn họ!”
“Cái gì?”
Lời này như động đất.
Khiến tất cả võ giả có mặt đều chấn hãi!
“Kiếm Đoạn Long!”
Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng.
Kiếm Đoạn Long dưới võ đài bay vào trong tay anh.
Trong đôi mắt anh mang theo lửa giận vô tận, sát khí toàn thân bùng phát.
Một hư ảnh huyết rồng xuất hiện phía sau anh, dữ tợn hung tàn: “Hai mươi ba năm trước các người truy sát mẹ tôi, bây giờ cho rằng ngồi dưới võ đài không lên, thì có thể giữ được mạng sao?”
“Sai lầm! Đại sai, ngàn sai!”
“Tất cả người canh giữ đều phải chết! Long Quốc, không cần cái gọi là người canh giữ như các người!”
“Nợ máu, phải trả bằng máu!”
“Giết!”
Diệp Bắc Minh gào thét.
Kiếm Đoạn Long kêu một tiếng, kiếm khí hào hùng chém lên đài cao.
Đồng thời giết về phía ba người canh giữ Tần Quân Lâm, Phương Dã Ma, Chu Nhân Tiên!