“Không có lấy một đường đan văn nào luôn hả?”
“Đến cả phẩm chất cũng không rõ luôn?”
“Cũng không có đan y?”
Diệp Bắc Minh hơi do dự.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tên nhóc kia, cấp bậc hay phẩm chất của đan dược là do con người quyết định”.
“Đan dược có phẩm cấp cao nhất thường sẽ vượt qua lẽ thường!”
“Những thứ như đan văn, đan y đều là hư ảo, cái quan trọng nhất của đan dược là dược hiệu!”
“Đừng xoắn xuýt nữa, cứu người trước rồi nói sau!”
Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Đúng thế!”
Anh mở to mắt rồi rời khỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Chu Nhược Giai còn đang hôn mê.
Anh đút Tiên Thiên Tạo Hóa Đan vào miệng cô.
Dược hiệu thuần khiết lan ra khắp cơ thể Chu Nhược Giai.
Mái tóc dài trắng như tuyết của cô nháy mắt đã đen trở lại.
Lục phủ ngũ tạng vốn đã suy kiệt giờ đã được một luồng lực lượng thần bí chữa trị.
“Oa! Hu hu hu...”
Chu Nhược Giai mở mắt thì thấy Diệp Bắc Minh, cô bật khóc thành tiếng: “Anh Bắc Minh, bố em chết rồi...”
Diệp Bắc Minh ôm Chu Nhược Giai, an ủi cô: “Yên tâm đi, anh có cách cứu chú Chu”.
Chu Nhược Giai sững sờ: “Bố em... đầu bố em bị chém văng rồi mà vẫn cứu được ư?”
Diệp Bắc Minh giải thích: “Những ma thú ngoài cấp chín có một thứ gọi là máu sinh mệnh!”
“Chỉ cần thi thể người chết không thối rữa thì vẫn còn có cơ hội sống lại!”
“Anh đã giữ gìn thi thể chú Chu rất tốt rồi, chỉ cần thực lực của Diệp Bắc Minh anh đủ mạnh thì chắc chắn sẽ giết được một con ma thú cấp chín!”
“Đạt được máu sinh mệnh, cứu sống chú Chu!”
Đây là thứ anh vừa mới học được từ chỗ thần chủ tuyệt thế gì đó.
Chu Nhược Giai vô cùng vui vẻ: “Anh Bắc Minh, anh không lừa em chứ?”
Diệp Bắc Minh véo mũi cô: “Cô bé ngốc, anh lừa em khi nào chứ?”
“Thật tốt quá!”
Chu Nhược Giai kích động run cả người, nhào vào lòng ngực Diệp Bắc Minh.
Hai người ôm ấp nhau một lát rồi đi tìm Lý Hải Hà.