Diệp Bắc Minh nổi hứng thú.
Rốt cuộc là nơi như thế nào mà khiến Long Đế đã ngã xuống mấy vạn năm cũng lưu luyến không quên?
Diệp Bắc Minh hiếu kỳ: “Tiền bối, tấm bản đồ thứ hai này là nơi nào?”
Long Đế nhả ra bốn chữ: “Lăng mộ thần ma!”
“Lăng mộ thần ma!”
Diệp Bắc Minh hơi nghi hoặc.
Long Đế nghiêm trọng gật đầu: “Đúng thế, lăng mộ thần ma!”
“Nghe nói, nơi này là mộ huyệt chôn cất hàng trăm triệu thần ma của chư thiên vạn giới!”
“Người nào có được lăng mộ thần ma, có thể trở thành cường giả đệ nhất vạn cổ!”
“Nó nằm ở một góc của Đại Lục Chân Võ!”
“Năm đó, bản đế đến Đại Lục Chân Võ, chính là để tìm kiếm lăng mộ thần ma!”
“Chỉ tiếc là, bị kẻ thù đánh trọng thương, chỉ còn lại một chút tàn hồn!”
Diệp Bắc Minh có hứng thú: “Bên trong Lăng mộ thần ma chôn thần ma thật ư?”
“Đương nhiên!”
Long Đế gật đầu.
Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ hỏi: “Nếu đã là thần ma, tại sao lại chết chứ?”
“Thần ma, phải có tuổi thọ vô cùng vô tận mới đúng!”
Long Đế ngẩn người.
Không biết trả lời thế nào.
Một lát sau, ông ta mới lắc đầu: “Cậu đúng là hỏi làm tôi chóng mặt rồi, nhưng tôi có thể nói với cậu, bất kỳ người nào cũng đều phải chết!”
“Kể cả thần ma!”
Diệp Bắc Minh tiện miệng hỏi một câu: “Vậy phải làm thế nào mới không chết?”
Long Đế cười: “Cậu nhóc giỏi lắm, dã tâm của cậu lại lớn như vậy sao?”
“Muốn bất tử bất diệt, trừ phi cậu có thể nắm giữ luân hồi!”
“Chỉ có người nắm giữ luân hồi mới không chết, nếu không, giống như bản đế nói, thần ma cũng sẽ ngã xuống!”
Diệp Bắc Minh sờ cằm: “Nắm giữ luân hồi sao?”
Trong khi hai người trò chuyện.
Bất giác, Diệp Bắc Minh đã về đến thiên trì.
Tiêu Nhã Phi ngâm mình không nước, dập dờn sóng nước, làn da mềm mại.