Xấp xỉ đã gần ba mươi tiếng chưa được chợp mắt rồi.
Hai tròng mắt của Diệp Bắc Minh đầy tia máu.
Thật sự cực kì mệt!
Anh đi thẳng về căn phòng mà Bát sư tỷ chuẩn bị cho mình, thậm chí không thèm đánh răng rửa mặt mà đã nhào thẳng xuống giường.
“A!”
Một tiếng thét chói tai vang lên.
Vô tình đụng phải một cơ thể mềm mại.
Huỵch!
Diệp Bắc Minh hoảng sợ bò dậy, vừa lúc đối mặt với cặp mắt ngây thơ của Trần Lê Y: “Sao cô lại ở đây?”
Vẻ mặt Trần Lê Y rất vô tội: “Thiếu chủ, anh… Chẳng phải anh đã bảo là… Hôm sau lại nói sao?”
.
.
Khuôn mặt Trần Lê Y đầy vẻ vô tội, trợn tròn đôi mắt xinh đẹp.
Hơi sợ mà cũng hơi mong chờ.
Con nhóc này đang mặc đồ ngủ, còn tạm được, không phải là trần truồng.
Nhưng mà cứ như là xuất hiện từ hư vô vậy!
Lúc còn ở núi Thái Hành, kêu cô ấy nhảy xuống dưới vách đá cô ấy cũng nhảy thẳng xuống luôn.
Hoàn toàn không do dự chút nào!
Rõ ràng là Thập sư tỷ đang nói giỡn, con nhóc này lại thật sự leo lên giường chờ anh.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên kỳ quái, không biết cô nhóc nghĩ cái gì vậy?
Chẳng lẽ là đơn thuần từ khi còn nhỏ, hoặc là đầu óc không bình thường?
Anh lắc lắc đầu, quay người lại rời đi.
Qua tới căn phòng bên cạnh rồi lôi điện thoại di động ra.
Gửi cho Vạn Lăng Phong ba chữ: “Cửu Thiên Tuế!”
Trong một lần ở Cao Ly Quốc anh đã biết đến cái tên này.
Có một cảm giác mông lung rằng trên người mẹ mình giấu diếm vô số bí mật!
Mẹ xuất thân từ nhà họ Diệp của Côn Luân Hư?
Sức mạnh của mẹ chắc chắn cao hơn nhiều so với những người tu võ bình thường khác!
Theo lý mà nói mẹ hoàn toàn có thể bảo vệ được anh, giữ anh ở bên người.
Là loại lực lượng gì mà có thể làm cho một người phụ nữ vừa sinh xong đã phải ngay lập tức rời khỏi đứa con của chính mình cơ chứ?
Kể từ khi Vantis bỏ đi, mẹ lại đi đâu nữa?
Long Đế Quyết mà mẹ để lại là cấp bậc gì?
Đủ mọi suy nghĩ ập tới.
Đầu óc mơ mơ màng màng.
Cửu Thiên Tuế này lại là ai nữa?
Vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Tất cả mọi chuyện chờ ngủ dậy rồi nói.
…