Hai ông lão cảnh giới Tiên Thiên nhìn thoáng qua nhau, cả hai nhìn thấy được sự quyết tâm trong ánh mắt người kia.
Nếu bọn họ chết dưới kiếm Đoạn Long thì đời sau của bọn họ sẽ được nhà họ Bạch săn sóc.
Dù sao bọn họ cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
“Giết!”
Hai ông lão Tiên Thiên liều chết xông lên.
Bạch Tranh Phong nhìn chằm chằm cảnh đó, lòng vui như nở hoa, nghĩ: ‘Mau, mau dùng kiếm Đoạn Long đi!’
‘Chỉ cần mày dám ra tay thì tao cam đoan mày chết chắc rồi!’
Gã ta nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long, mắt toát ra đầy sự tham lam.
Hai ông lão kia một trước một sau xông lên.
Người thứ nhất lao tới, chân nguyên cả người tỏa ra.
Người ông ta không chút phòng ngự.
Ông ta mang tâm thế quyết tâm đi chết nhào về phía anh.
Rầm...!
Kiếm Đoạn Long chém xuống, nháy mắt người nọ đã hóa thành bãi máu loãng.
Ông lão thứ hai tấn công, cũng kiểu cách đó, cũng không chút phòng vệ.
Bọn họ chỉ có những đòn tấn công dồn dập mạnh mẽ.
Diệp Bắc Minh đưa tay lên chém ra kiếm thứ hai.
Ngay sau đó.
Bạch Tranh Phong cười điên cuồng: “Ha ha ha, ranh con, mày dính bẫy rồi!”
“Hai vị lão tổ, chính là lúc này!”
Vút! Vút!
Ai người trong tối bước ra, khí tức trên người nó vượt qua cả Tiên Thiên.
Bọn họ hệt như hai con hổ hung mãnh tấn công con thỏ trắng yếu ớt Diệp Bắc Minh.
Phụt...!
Đúng lúc đó.
Kiếm thứ hai của kiếm Đoạn Long vừa mới chém xuống, ông lão Tiên Thiên thứ hai đã hóa thành bãi máu.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy không thể nào kịp chém ra chiêu thứ ba được.
Một tiếng răng rắc giòn tan vang lên.
Hai bàn tay cùng chạm vào lưng Diệp Bắc Minh, người anh cảm thấy như bị xe tải nghiền qua vậy.