Khi ở Trung Hải, Diệp Bắc Minh đã sưu tập rất nhiều dược liệu.
Tất cả đều được cất trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Hoàn toàn đủ để luyện chế đoạn cốt đan!
…
Một ngày sau, trong Địa Hỏa Trì tràn ngập mùi thuốc.
Trong đỉnh Thanh Mộc, nổi lên một viên đan dược màu đỏ.
Khi Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn qua, liền kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy, lại còn có đường vân sấm sét?”
Trên bề mặt của đan dược màu đỏ lại có một lớp đường vân của sấm sét.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đỉnh Thanh Mộc làm từ gỗ lôi kích, thuộc tính lôi”.
“Thuộc tính hỏa và thuộc tính lôi dung hợp, nói không chừng sẽ có hiệu quả không ngờ tới được”.
Diệp Bắc Minh cầm lấy đoạn cốt đan: “Có hiệu quả gì, uống vào là biết ngay”.
Anh nuốt luôn một hơi!
Một dòng sóng nhiệt từ cổ họng tiến vào bụng.
Tiếp theo đó là một luồng năng lượng lớn mạnh ngưng tụ ở đan điền của Diệp Bắc Minh.
Sau đó lan đi khắp xương cốt chân tay!
Ầm!
Cảnh giới của Diệp Bắc Minh lập tức tăng lên võ vương trung kỳ.
Anh rất kinh ngạc, vẻ mặt không dám tin: “Tôi đã tăng lên võ vương trung kỳ rồi, mạnh đến vậy ư?”
“Nói thừa!”
“Hỏa liên là dược liệu ngàn năm, cậu mới là võ vương sơ kỳ, đương nhiên hiệu quả rất tốt!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhưng tiếp sau đây, cậu phải cẩn thận”.
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tại sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thần bí: “Cậu sẽ sống không bằng chết!”
Vừa dứt lời.
Một tràng bốp bốp bốp vang lên, Diệp Bắc Minh cảm thấy xương cốt toàn thân dương như muốn nổ tung vậy.
Huyết quản và cơ thịt cũng lách ta lách tách vang lên.
Giống như có một luồng năng lượng đáng sợ từ cơ thể của Diệp Bắc Minh phóng ra!
“A!”
Diệp Bắc Minh tức giận thét một tiếng.
Trong đôi mắt đầy tia máu, cảm giác cơ thể sắp nổ tan.
Mẹ kiếp, đúng là sống không bằng chết!