Vừa về đến dưới chân Nguyệt Phong.
Đột nhiên, một đám đệ tử Thanh Huyền Tông chặn phía trước.
Ánh mắt của người đàn ông dẫn đầu lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, mày đúng là người bận rộn!”
“Bọn tao đã canh mày hai ngày, cuối cùng cũng chặn được mày”.
Diệp Bắc Minh cảm thấy rất bực mình: “Cút, hôm nay tao không muốn giết người!”
Bây giờ anh chỉ có một mục tiêu!
Có được mười tỷ khối nguyên!
Hồi phục sức mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Sau đó tìm được vị trí của Tôn Thiến!
Những việc khác, đều phải nhường đường cho việc này!
Cả hiện trường lập tức yên tĩnh!
Sau đó.
“Ha ha ha!”
“Hắn nói hắn không muốn giết người?”
“Buồn cười chết mất!”
Mười mấy thanh niên ôm bụng cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt.
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, tóm đệ tử trẻ cười lớn tiếng nhất: “Mày thích cười lắm hả?”
“Mày muốn làm gì?”
Nụ cười của đệ tử trẻ cứng đờ lại, cơ thể run lên!
“Tao cho mày cười!”
Diệp Bắc Minh tóm cằm của người này, giật thật mạnh!
“Xoẹt” một tiếng giòn tan vang lên!
Một cảnh khiến người ta chấn kinh xảy ra!
Cái cằm của đệ tử trẻ này lại bị giật xuống!
“Suýt!”
Những người khác hít khí lạnh.
Đau đớn dữ dội xé tim xé phổi khiến đệ tử trẻ này giãy dụa kịch liệt, vô cùng kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cứu tôi với... Ô Lục sư huynh cứu tôi với!”
Ô Lục nhìn thấy cảnh này cũng sợ giật mình, hắn vốn không ngờ Diệp Bắc Minh hung tàn như vậy: “Diệp Bắc Minh, mày mau buông cậu ta ra!”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Ô Lục?”
“Mày là người của nhà họ Ô?”
Ô Lục nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Ô Tử Tuấn chính là em trai tao!”
Diệp Bắc Minh cười: “Người của nhà họ Ô à, đúng là chết vẫn chưa đền hết tội!”
Vứt người đàn ông trong tay xuống đất, giơ chân dẫm nổ đầu!
Phập!
Nhanh gọn dứt khoát!
“Việc này!”
Các đệ tử khác của Thanh Huyền Tông sợ đến tim ngừng đập, suýt nữa lồi cả con ngươi.