Anh không tiếc thiêu đốt chân nguyên trong cơ thể, phá không bay ra ngoài như sao băng: "Bố Kỷ Phi, Kỷ Cuồng?"
"Người Huyết Vân Tông? Bất cứ ai bên cạnh tao, chỉ cần bị tổn hại một sợi lông!"
"Diệp Bắc Minh tao thề, chắc chắn sẽ diệt Huyết Vân Tông!"
...
...
Ầm
Diệp Bắc Minh như một chiếc máy bay chiến đấu, cắt ngang bầu trời địa bàn Côn Luân.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc, nếu quả thật là người Huyết Vân Tông, tối thiểu sẽ là Thánh Cảnh!"
"Hơn nữa còn không chỉ có một người, với thực lực hiện tại của cậu..."
Diệp Bắc Minh lạnh như băng trả lời: "Nơi này là địa bàn Côn Luân, tôi là chủ nhân địa bàn Côn Luân!"
"Bất kể ai dám tới địa bàn Côn Luân của tôi giết người, chắc chắn có đi mà không có về!"
...
...
Bên ngoài cấm địa long mạch.
Một biển người người đông nghìn nghịt, tất cả người các thế lực lớn đều bị Kỷ Cuồng tập hợp ở đây.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Kỷ Cuồng cầm một thanh bảo đao màu đỏ như máu trong tay, chỉ vào một đám người tu võ: "Tấn công kết giới cho tôi, mãi cho đến khi kiệt sức mới thôi!"
"Kết giới không phá được, bất kỳ ai cũng không được dừng lại!"
Mọi người Huyết Vân Tông ngồi uống trà nơi xa, như thể tất cả không liên quan gì tới bọn họ.
Đằng trước.
Mười người cảnh giới Hợp Nhất, mấy chục người tu võ trên Tiên Thiên điên cuồng công kích kết giới cấm địa long mạch.
Đột nhiên, một lão giả phun ra một búng máu đen, té xuống đất!
"Hoàng Phủ tiền bối!"
"Bố vợ!"
Mấy người Tiêu Đạo Sơn dừng lại, dìu lão giả đứng lên.
Đại trưởng lão Long Đường lạnh như băng nhìn sang: "Ai cho các người dừng lại?"
Tiêu Đạo Sơn cả giận nói: "Tư Không Tinh Vũ, ông không thấy bố vợ tôi đã hộc máu sao?"