Diệp Bắc Minh gật đầu: “Rất tốt, câu hỏi vừa nãy, tao không muốn hỏi lần thứ hai”.
Lý Tái Hy hoảng loạn trả lời: “Tao không biết mẹ của mày ở đâu, tao chỉ nói bừa thôi!”
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh bùng phát ra sát ý đáng sợ: “Tại sao lại lừa tao?”
Toàn thân Lý Tái Hy run lên: “Tao… tao cũng không cố ý, sau khi bọn tao biết mày đang tìm mẹ, bèn muốn tìm một cách lừa mày đến Cao Ly Quốc”.
“Vốn dĩ định mấy ngày nữa mới thông báo với mày”.
“Tao… tao quá tự tin rồi, nghĩ rằng mày không thể nào tìm được tao, cho nên thông báo cho mày trước”.
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Lừa tao đến Cao Ly Quốc làm gì?”
Lý Tái Hy không dám che giấu: “Lôi thần của Hùng Quốc, Hùng Vương của Lang Quốc chuẩn bị liên thủ với tập đoàn Lý thị giết chết mày!”
Hùng Quốc?
Lang Quốc?
Thật đúng là âm hồn bất tán!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Tao và tập đoàn Lý thị mày không thù không oán phải không? Tại sao muốn giết tao?”
Hùng Quốc, Lang Quốc giết anh, còn có lý do.
Vậy thì tập đoàn Lý thị có lý do gì?
Ánh mắt của Lý Tái Hy hơi né tránh.
Phụt!
Diệp Bắc Minh không thèm tốn nước bọt.
Giơ kiếm chém nốt một chân còn lại của Lý Tái Hy.
Trên quảng trường phía dưới tĩnh lặng như cái chết.
Đều bị chấn hãi bởi thủ đoạn đáng sợ của Diệp Bắc Minh, toàn hội trường im phăng phắc!
“A!”
Lý Tái Hy gào lên thảm thiết, đau đến con ngươi trố ra, mắt đầy máu: “Tao nói, tao nói…”
“Là người Long Quốc, tao nghe thấy bố tao nói chuyện điện thoại với một người Long Quốc”.
“Tập đoàn Lý thị chỉ nhận sự nhờ vả của người ta…”
Người Long Quốc?
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên, xem ra còn có người đang ẩn nấp, chưa bị tìm được.
“Mày còn biết gì nữa?”
“Không biết, tao chỉ biết bấy nhiêu thôi”.
“Ầy”.
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Cho nên, mày không biết gì hết, nhưng lại gọi điện chế nhạo tao?”
“Đúng thế…”
Lý Tái Hy mặt xám như tro.
“Thì ra là tên phế vật”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nhưng không sao, bố của mày chắc chắn biết”.