Cũng bày tư thế vuốt chim ưng!
Không đúng.
Người đàn ông da trắng đột nhiên sinh ảo giác, mình là vuốt chim ưng.
Còn Diệp Bắc Minh là vuốt rồng!
Rắc rắc!
Liền sau đó, Diệp Bắc Minh tóm chặt cổ tay của người đàn ông da trắng một cách chuẩn xác.
Bóp thật mạnh!
Rắc rắc một tiếng giòn tan.
Cổ tay của võ linh da trắng bị Diệp Bắc Minh bẻ gãy.
Suýt suýt suýt!
Cơn đau dữ dội truyền đến, người đàn ông da trắng vội lùi lại phía sau.
Mạnh quá!
Quá mạnh rôi!
Cổ tay bị gãy của ông ta run rẩy dữ dội, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… làm sao có thể, mày cũng là cảnh giới võ linh ư?”
“Mày mới bao nhiêu tuổi chứ?”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Diệp Bắc Minh không thèm trả lời.
Anh bước một bước lên trước, tung một quyền ra.
Tấn công một quyền đơn giản thô bạo nhằm chuẩn vào lồng ngực của ông ta!
Phập!
“Phụt!”, người đàn ông da trắng không kịp phản ứng lại, chịu một đòn, phun ra một ngụm máu tươi, lăn ra xa.
Diệp Bắc Minh bước dài lên trước một bước, dẫm thiếu tướng Hùng Quốc này dưới chân.
Nhìn quanh đám người đại sứ quán Hùng Quốc!
Lạnh giọng hỏi: “Giao Hầu Tử ra, nếu không, ông ta sẽ chết!”
Đám người Hùng Quốc lộ vẻ tức giận.
Tất cả nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
“Người Long Quốc, cậu thật to gan!”
“Diệp Bắc Minh, cậu biết đây là nơi nào không?”
“Nơi này là đại sứ quán Hùng Quốc, thả thiếu tướng Andew ra, nếu không, cậu sẽ chết!”
Đám người mặc vest, vừa nhìn là biết nhân viên quan chức ngoại giao Hùng Quốc nói.
Người đàn ông Hùng Quốc mặc quân phục trên vai có bốn ngôi sao ưỡn cái bụng bia đi ra khỏi đám đông.
Ông ta rất có uy, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, cậu giết võ giả Hùng Quốc tôi!”
“Chúng tôi mời cậu đến đại sứ quán là để thương lượng xử lý việc này như thế nào”.