Toàn bộ lãnh đạo cấp cao của tổng bộ hiệp hội võ đạo đều khom lưng chín mươi độ.
Diệp Bắc Minh không lên tiếng, bọn họ cũng không định đứng thẳng người.
Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại!
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Đứng lên đi”.
“Cảm ơn, cảm ơn cậu Diệp!”
Mấy người đều cảm ơn rối rít, vô cùng cung kính.
Diệp Bắc Minh dứt khoát nhanh gọn nói: “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”
Đường Thiên Ngạo mau chóng nói: “Cậu Diệp, lần này chúng tôi đến là mời cậu làm hội trưởng của hiệp hội võ đạo Long Quốc chúng tôi!”
“Không có hứng”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, quay người định bỏ đi.
“Ấy ấy... cậu Diệp, cậu đừng đi mà”.
Đám người Đường Thiên Ngạo kinh hãi ngăn Diệp Bắc Minh lại.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống, một luồng sát ý nổi lên: “Làm sao? Ngăn tôi?”
Một ánh mắt!
Sượt sượt sượt!
Đám người Đường Thiên Ngạo sợ đến lùi lại, tê dại da đầu: “Cậu Diệp, chúng tôi không có ý đó”.
“Ở đây có thư giới thiệu, nếu cậu xem xong mà vẫn từ chối chúng tôi”.
“Chúng tôi sẽ không nói nhiều, đi ngay lập tức”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc: “Thư giới thiệu?”
“Đúng thế, đích thân Long chủ viết”.
“Mang ra đây thử xem”.
Đường Thiên Ngạo vội vàng lấy ra một bức thư giới thiệu.
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn, phát hiện nét chữ bên trên trầm ổn và mạnh mẽ.
Vừa nhìn là biết không phải nét chữ của người bình thường.
Mở ra xem, đúng là Long chủ viết cho anh.
“Sư huynh?”
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.
Tại sao sư huynh lại nói thay cho tổng bộ hiệp hội võ đạo?
“Tiểu sư đệ, khi đệ đọc được bức thư này, tin rằng mấy người Đường Thiên Ngạo đã tìm được đệ”.
“Bọn họ mời đệ làm hội trưởng hiệp hội võ đạo, xin đệ đồng ý đi”.
“Đệ đừng vội từ chối, thực ra đệ ngồi ở vị trí này, có lợi cho Long Quốc, cũng có lợi cho đệ”.
Sư huynh làm cả bài diễn thuyết dài, tổng cộng viết mấy ngàn chữ.
Phân tích tất cả quan hệ lợi hại.