Tất cả đều nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn hãi.
Anh đang nói gì?
Bảo Ngụy Công ra gặp anh?
Nếu không sẽ giết vào nhà họ Ngụy?
Điên rồi ư!
Hàn Nguyệt ôm chặt miệng, đôi mắt kinh hãi.
Hàn Kim Long lấm tấm một lớp mồ hôi trên trán!
Ngụy Công là ai?
Ở cả Long Quốc, có thể có mấy người dám xưng là ‘công’!
Ngụy Công là quốc sĩ vô song!
Cánh tay đắc lực của đất nước!
Chỉ dựa vào hai phong hiệu này, ở Long Quốc không ai dám động vào ông ta.
Diệp Như Ca kinh sợ hô một tiếng: “Ông nội, anh ta…”
Diệp Cấm Thành quát một tiếng: “Im miệng, không được lên tiếng!”
Hai người Ngụy Kinh Phú và Đường Kình Thương chấn hãi quay sang nhìn nhau.
Khóe mặt của Tần Vinh An giật liên tục.
Trên khuôn mặt của Tần Tướng Thần hiện lên nụ cười lạnh lùng: “Muốn chết hả!”
Đám người ông cụ Hoa, ông cụ Phó đều cười lạnh lùng không thôi.
Vua Kim Lăng cũng không nhịn được lùi lại mấy bước!
Không ít các vị khách khác sợ đến trượt mông ngồi xuống đất.
Sợ đến sắp nổ cả tim!
Toàn thần mọi người run rẩy, run sợ không ngừng.
Mẹ kiếp, quá sợ!
Đột nhiên.
Một người đi ra từ trong đám đông.
Mặc trang phục trung sơn.
Đeo kính gọng vàng.
Tay cầm chiếc khăn không ngừng lau mồ hôi trên trán: “Thiếu soái Diệp, cậu… cậu làm sao vậy?”
“Đừng gây chuyện, mau đi thôi! Đi đi”
“Nơi này là nhà họ Ngụy!”
“Cậu có chuyện gì để sau rồi nói!”
“Đừng gây rối trên tiệc mừng thọ một trăm ba mươi tuổi của Ngụy Công!”