Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không đúng, tỷ đừng nghĩ lừa được đệ!”
“Rõ ràng thương tích của tỷ là vết thương mới, chắc chắn là bị thương do đánh võ!”
“Thập sư tỷ, rốt cuộc là thế nào?”
Vương Như Yên cắn môi đỏ, cúi đầu không nói gì.
Diệp Bắc Minh thở dài một hơi: “Thập sư tỷ, tỷ coi đệ là người ngoài sao?”
“Hả?”
Vương Như Yên kinh hãi trong lòng: “Tiểu sư đệ, tỷ không có!”
Diệp Bắc Minh đỏ đôi mắt: “Nếu đã không coi đệ là người ngoài, tại sao tỷ bị thương cũng không nói cho đệ?”
“Tỷ cảm thấy như vậy là tốt cho đệ sao?”
“Đệ đường đường là đàn ông cao bảy tấc, ngay cả sư tỷ của mình cũng không bảo vệ được?”
“Thập sư tỷ, bây giờ đệ trưởng thành rồi!”
“Lúc ở núi Côn Luân, các tỷ bảo vệ che chở cho đệ!”
“Sau khi xuống núi, các tỷ cưng chiều đệ, mặc cho đệ gây họa, cuối cùng đều là các tỷ giải quyết hậu quả cho đệ!”
Diệp Bắc Minh cất giọng nghiêm túc: “Bây giờ đệ đã có sức mạnh bảo vệ các tỷ, chẳng lẽ các tỷ còn muốn để đệ trốn sau lưng các tỷ sao?”
Anh hít sâu một hơi!
Chậm rãi đứng lên!
Lúc này, sự tự tin mạnh mẽ bùng phát ra từ trong cơ thể anh: “Lần này, nên đổi thành đệ bảo vệ các tỷ!”
Cơ thể của Vương Như Yên run lên, hơi cay sống mũi.
Nước mắt long lanh trong khoang mắt, giọng của cô ấy nghẹn ngào: “Được, được, được!”
“Tiểu sư đệ, đệ trưởng thành rồi!”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Thập sư tỷ, rốt cuộc tại sao các tỷ bị thương?”
Vương Như Yên lên tiếng: “Các tỷ tham gia lôi đài thách chiến của Thanh Huyền Tông!”
“Lôi đài thách chiến?”
Diệp Bắc Minh rất thông minh, lập tức phản ứng lại: “Chẳng lẽ một tỷ khối nguyên này là các sư tỷ thắng được từ lôi đài?”
“Tiểu sư đệ, đệ đừng trách các tỷ”.
Vương Như Yên mỉm cười: “Mọi người nhìn ra đệ rất cần nguyên, không có cách nào mới ra hạ sách này!”
Diệp Bắc Minh có dự cảm không tốt: “Thập sư tỷ, lôi đài thách chiến này rất nguy hiểm phải không?”
Vương Như Yên cười dịu dàng: “Thực ra cũng không phải rất nguy hiểm, lôi đài thách chiến là một hình thức đấu võ của Thanh Huyền Tông thôi”.
“Chi có điều có thêm phần thưởng!”