Sắc mặt Chu Long Hổ sầm xuống: “Bát đệ, từ lúc nào đệ lỗ mãng như vậy?”
“Hôm nay là đại thọ của bản vương, đệ đến muộn thì cũng thôi đi, còn xông vào như vậy, đúng là càng lúc càng chẳng ra sao!”
Sắc mặt Chu Long Đằng hơi tái nhợt: “Tam ca, Diệp Bắc Minh đó lại quay về rồi!”
Trong đám đông.
Mộ Thiên Thiên tóm cánh tay của ông lão bên cạnh: “Ông nội, anh ta về rồi!”
Mộ Bình Phàm lắc đầu: “Đừng ăn nói bừa bãi!”
Chu Long Hổ vẫn khá bình tĩnh, chỉ cau mày: “Từ sau khi hắn giết Dương Thiên lần trước, chẳng phải đã mất tích rồi sao?”
“Sao lại quay về rồi? Rốt cuộc là thế nào?”
Chu Long Đằng nhanh chóng giải thích: “Tam ca, đệ cũng không biết!”
“Lần trước tên nhóc này đã đắc tội với Thanh Huyền Tông, đệ còn cho rằng hắn chết ở đâu rồi chứ!”
“Ai ngờ hôm nay hắn lại quay về, hơn nữa còn đại khai sát giới ở cổng lớn Ám Dạ Vương phủ!”
“Nếu không phải đệ chạy nhanh, sợ là hắn còn giết cả đệ!”
Lời vừa được nói ra.
Toàn hội trường đều kinh hãi!
Liền sau đó.
“Ha ha ha!”
Đại diện của mấy thị tộc hàng đầu cười lớn.
“Bát vương gia, ông nghĩ nhiều rồi!”
“Diệp Bắc Minh đó vì có Chu Lạc Ly chống lưng, mới dám ngang ngược độc đoán như vậy!”
“Giờ đây không có Chu Lạc Ly, hắn dám làm loạn ở Long Đô, bảo đảm hắn chết không có chỗ chôn thân!”
“He he, nghe nói Chu Lạc Ly bại trận ở phương Bắc, có thể quay về không thì còn chưa chắc!”
Đột nhiên.
Ầm!
Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa vang lên!
Tiếng cười đột ngột im bặt!
Tất cả chấn kinh nhìn ra bên ngoài đại điện.
Chỉ thấy bên ngoài bụi tung mù trời, cổng lớn của Tam Vương phủ ầm ầm đổ sập.
Sau đó vô số tiếng kêu thảm vang lên!
Một giọng nói lạnh như băng vang lên trong mùi máu tanh nồng nặc: “Chu Long Đằng, Chu Long Hổ, ra đây chịu chết đi!”
“Việc này…”
Đồng tử của các khách quý trong đại điện co mạnh lại.
Ai mà to gan như vậy?
Lại dám gọi thẳng đại danh của Bát vương gia và Tam vương gia, còn bảo bọn họ ra chịu chết?
“Ông nội, đúng là anh ta!”
Mộ Thiên Thiên nghe ra giọng của Diệp Bắc Minh, hoàn toàn chấn kinh!
Trong đôi mắt già nua của Mộ Bình Phàm lóe lên vẻ kinh ngạc: “Sao cậu ta lại bốc đồng như vậy?”
Mọi người đi ra khỏi đại điện.
Chỉ thấy một thanh niên trẻ đi ra từ trong khói bụi ngập trời.
Đôi mắt của Chu Long Hổ nghiêm lại: “Diệp Bắc Minh, mày dám ngang ngược ở đây?”
Cách!
Một người đàn ông trung niên hơi mập để râu cá trê tiến lên một bước, chỉ thẳng mặt Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, mày thật to gan!”
“Nơi này là Tam Vương phủ do đích thân bệ hạ ra lệnh xây dựng, mày dám phá cổng Vương phủ xông vào đây?”
“Mày thực sự không muốn sống nữa phải không?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nhìn người này một cái: “Ông là ai?”
Người đàn ông trung niên hơi mập vuốt bộ râu cá trê, vẻ mặt ngạo mạn: “Tao là ai?”
“Ha ha, nói ra tên của tao, e là mày sẽ sợ giật mình!”