“Không thể nào!”
“Chắc chỉ trông giống nhau thôi”.
“Đúng, nào có chuyện trùng hợp như vậy? Điều tra trước đã rồi nói tiếp”, một vài lãnh đạo cấp cao của hiệp hội võ đạo khác rối rít lắc đầu.
Mọi người cũng cảm thấy chuyện không thể trùng hợp như vậy.
Đột nhiên, một lão giả ngồi trong góc lên tiếng: “Hắc hắc, ngộ nhỡ thật sự là hắn thì sao?”
“Chuyện năm đó của chúng ta, bây giờ nói ra cũng mất mặt!”
“Nếu đứa nhỏ này mà biết mẹ hắn bị chúng ta đối xử như vậy, liệu có báo thù không?”
Yên lặng!
Một lúc sau.
Một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Vậy thì giết!”
“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
“Liên lạc với những người khác, nói với những người có mặt ở đó năm ấy, con của người phụ nữ kia đã quay trở lại rồi!”
...
“Thiếu soái, anh ở đâu vậy?”
Tô Mạc Già hỏi.
Diệp Bắc Minh nói ra vị trí của mình.
Tô Mạc Già khẽ mỉm cười: “Thiếu soái, đại hội quân võ lần này Long Quốc chúng ta không chiến mà thắng”.
“Mấy vị đại soái của Long Hồn rất vui, đúng lúc anh đang ở Trung Hải, họ lo lắng anh cần dùng người”.
“Cho nên tạm thời giao phân đội nhỏ Long Hồn của Trung Hải cho anh quản lý”.
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Ồ? Phân đội nhỏ của Long Hồn?”
“Đúng vậy”.
Tô Mạc Già gật đầu.
Diệp Bắc Minh suy tư chốc lát, trực tiếp từ chối: “Tôi không có hứng thú, hay là thôi”.
Nếu bảo anh kiểm soát đám người Vạn Lăng Phong hay Lâm Thương Hải.
Anh còn có chút hứng thú!
Một đám binh lính Long Hồn?
Diệp Bắc Minh không có một chút hứng thú nào.
Có lẽ về sau còn muốn anh huấn luyện binh lính của Long Hồn!
Thôi đi!
Thứ nhất, lãng phí thời gian.
Thứ hai, anh phải tìm tin tức của mẹ.
Không thể phân thân.
Tô Mạc Già suýt sái quai hàm: “Thiếu soái, anh… từ chối?”
“Đây là văn kiện đỏ của trung khu, anh… không thể từ chối”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: “Nếu không thể từ chối, vậy cô nói với bọn họ tôi xin từ chức quân hàm thiếu soái”.