Tiếng răng rắc giòn dã.
Bả vai Doãn Thiên Hùng trong nháy mắt lõm xuống, xương cốt nổ bùm!
Bắp thịt bị xé toạc!
Máu tươi tung tóe!
“A!”
Doãn Thiên Hùng ngay cả một câu nói cũng chưa nói xong, hét thảm đầy đau đớn, sống không bằng chết.
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi cho ông giải thích chuyện xảy ra hai mươi ba năm trước, không phải cho ông biện minh!”
Chân anh hạ xuống đầu Doãn Thiên Hùng.
“Cơ hội lần hai, không nói rõ ràng sẽ đạp bể đầu ông!”
Rít!
Doãn Thiên Hùng hít một hơi lạnh.
Toàn thân run rẩy!
Nhân vật hàng đầu đã từng làm rung chuyển giới võ đạo, lúc này lại run rẩy giống như chim cút.
Cậu thanh niên trước mắt giống như thần chết vậy!
Quá đáng sợ!
Doãn Thiên Hùng cũng không có bất kỳ may mắn nào, ông ta hét lớn: “Hai mươi ba năm trước có một người phụ nữ cầm đan dược xuất hiện ở buổi đấu giá Sotheby's, đan dược đó cả đời chúng tôi chưa từng được nhìn thấy!”
“Loại khí tức đó, hoa văn trên đan dược khiến tất cả mọi người phát điên!”
“Chúng tôi không tìm được thứ đồ người phụ nữ kia cần, vì vậy trong một đêm mưa đã chuẩn bị liên thủ giết bà ta”.
Bùm!
Nghe đến đây, con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng.
Một cước đạp nát bắp đùi của Doãn Thiên Hùng!
“A…”
Doãn Thiên Hùng đau thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, trong miệng đều là máu: “Tôi đã nói cho cậu rồi, cậu còn muốn thế nào?”
Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi: “Ông ra tay không?”
“Có ra tay, tôi đâm bà ta một kiếm…”, Doãn Thiên Hùng trả lời.
Tim Diệp Bắc Minh co rút lại!
Bùm!
Lại là một cước rơi xuống.
“A!”
Doãn Thiên Hùng lại không kiểm soát được, điên cuồng cầu xin tha thứ: “Xin tha mạng… Diệp Bắc Minh, tôi chỉ đâm bà ta một kiếm mà thôi… Thực lực của bà ta rất đáng sợ, tôi không sờ vào nổi…”
“Buổi tối hôm đó có rất nhiều người vây bắt, không những có người của giới võ đạo”.