Lịch sự nhã nhặn.
Nhưng trên mặt lại đầy bầm tím.
Cơ thể Diệp Bắc Minh chấn động: “Hầu Tử, cậu là Hầu Tử?”
Chàng trai ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh, ngẩn ra: “Anh là… anh, anh Diệp?”
“Anh Diệp, anh không chết? Tốt quá rồi!”
“Nhà anh xảy ra chuyện, tôi còn đi tìm anh đấy, nhưng bị một số người đe dọa…”
Chàng trai tên Vương Khinh Hậu.
Bạn nối khố từ thời tiểu học, cấp hai, cấp ba!
Quan hệ của hai người rất tốt.
Có thể nói là mặc chung một cái quần lớn lên.
Bố Hầu Tử thường nói: Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh!
Thế là đặt cho Hầu Tử cái tên như vậy.
Diệp Bắc Minh thấy hơi kỳ lạ: “Không phải cậu thi đỗ đại học Trung Hải sao, xảy ra chuyện gì, sao lại bày quầy bán thịt nướng ở Long Đô này?”
“Anh Diệp, tôi… trợ giúp trong nhà, trợ giúp trong nhà”, Hầu Tử cười nói.
Vẻ mặt hơi chua xót, có chút xấu hổ, cũng có chút bất đắc dĩ.
Ở trước mặt anh em, anh ta không muốn nói ra quá khứ của mình!
Diệp Bắc Minh sầm mặt lại!
Thành tích của Vương Khinh Hậu rất tốt.
Thi đậu đại học Trung Hải, bây giờ cũng nên tốt nghiệp rồi.
Một sinh viên tốt nghiệp đại học Trung Hải, thế mà lại bày quầy bán đồ nướng ở ven đường? Chắc chắn đã xảy ra chuyện!
“Fuck! Heo da vàng, bọn tao đang nói chuyện với mày đấy, có nghe hay không?”. Một người đàn ông da trắng chửi mắng vài câu, sau đó đi tới.
Người đàn ông da trắng còn lại đi theo đằng sau, hung hăng hùng hổ.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: “Hầu Tử, đợi lát nữa chúng ta ôn chuyện!”
“Anh Diệp, anh mau đi, những người nước ngoài này khó đối phó lắm”. Hầu Tử thấy Diệp Bắc Minh muốn ra tay, cực kỳ sợ hãi.