Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Tôn Thiến, cô có biết không, giấu diếm tin tức như vậy sẽ khiến Nhược Tuyết rơi vào nguy hiểm?”
“Nếu cô là bạn của cô ấy thì phải thật lòng nói cho tôi biết, chứ không phải giấu diếm”.
“Cô cho rằng cô đang giúp Nhược Tuyết hả, trên thực tế là đang hại cô ấy đó!”
Tôn Thiến ngẩn ngơ.
Cúi đầu, cắn môi.
Cô ta do dự mấy giây,
Ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Bắc Minh.
“Tôi thật sự không hiểu nổi hai người!”
“Nhược Tuyết nói, không nói cho anh là vì muốn bảo vệ anh!”
Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Bảo vệ tôi?”
Tôn Thiến không giấu nổi: “Đúng vậy, vì bảo vệ anh”.
“Nhược Tuyết nói cho tôi biết, gia tộc của cậu ấy là nhà họ Hạ Cổ Võ gì đó!”
Soạt!
Trong phòng làm việc yên tĩnh.
“Nhà họ Hạ Cổ Võ?”
Vạn Lăng Phong ngây người, ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Diệp Bắc Minh cũng không ngờ đến chuyện này.
Tôn Thiến tiếp tục nói: “Nhược Tuyết bảo là từ nhỏ cậu ấy bị gia tộc bắt đính hôn, đối phương cũng là một gia tộc rất mạnh”.
“Nhược Tuyết bất mãn, cho nên mới chạy đến đây”.
“Bây giờ sắp đến ngày cưới, người nhà bảo cậu ấy quay về”.
“Gia tộc Cổ Võ kia của cậu ấy rất mạnh, nếu không quay về, anh sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thứ tôi biết chỉ đến vậy”.
Tôn Thiến nói một hơi.
Diệp Bắc Minh im lặng.
Nếu là gia tộc Cổ Võ, vậy thì tất cả những thứ này đều dễ hiểu.
Hạ Nhược Tuyết lo lắng cho Diệp Bắc Minh, vậy nên mới theo mẹ cô ấy về nhà họ Hạ Cổ Võ.
Cho dù là vì bị uy hiếp hay vì bảo vệ Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh cũng không thể nào chấp nhận Hạ Nhược Tuyết gả cho người khác!
Nếu hai người không có dây dưa rễ má, anh cũng không thành vấn đề.
Nhưng con mẹ nó hai người đã ngủ với nhau rồi.