“Đây là ma thú cấp mười, uống máu tươi của nó, cậu có thể nâng cao thực lực!”
Diệp Bắc Minh rất ngạc nhiên: “Vãi? Ma thú cấp mười?”
Anh giơ tay tóm về phía con thỏ!
Con thỏ đó thấy tình thế không ổn, co giò định bỏ chạy!
Soạt!
Nhanh như điện!
Diệp Bắc Minh sầm mặt xuống: “Tốc độ nhanh thật, mày tưởng mày chạy được hả?”
Ầm ầm!
Tam Thiên Lôi Minh!
Mấy chục đường sét từ trên trời giáng xuống, mặt đất ầm ầm nổ tung, xuất hiện mấy chục cái hố cháy khét!
Con thỏ bị bắn bay lên, lại xuất hiện giọng nói như của một cô gái: “Trời ơi, sắp chết rồi!”
“Đừng giết tôi, tôi biết anh đang tìm hai cô gái đó, tôi biết tung tích của bọn họ!”
“Dừng!”
Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng.
Mấy chục đường sét lóe lên, chuẩn bị tấn công bất kỳ lúc nào.
Anh nhìn chằm chằm con ma thú cấp mười: “Mày biết tung tích của Nhược Giai và Nhược Tuyết?”
“Mày biết lừa gạt tao thì sẽ có kết cục gì không?”
Ma thú cấp mười vội giải thích: “Tôi từng gặp anh trong rừng rậm ma thú, cố ý theo anh từ rừng rậm ma thú ra”.
“Tôi cũng biết tung tích của hai cô gái mà anh đang tìm, tôi vẫn luôn muốn nói với anh, nhưng không dám”.
Ma thú cấp mười lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái.
Hơi sợ hãi rụt cổ!
“Loài người không đáng tin, nhưng anh không phải là loài người!”
“Sát khí của anh quá mạnh, khiến tôi không dám lại gần”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Mày nghe được cuộc trò chuyện vừa nãy, cho nên cho rằng tao không phải là loài người?”
Ma thú cấp mười lắc đầu: “Không phải”.
“Lần đầu tiên gặp được anh trong rừng rậm ma thú, tôi đã biết anh không phải con người”.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Làm sao mày nhìn ra được?”
Ma thú cấp mười trả lời: “Vì khí tức của huyết mạch trên người anh rất cường mạnh”.
“Ồ?”