Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Đều là vì Long Quốc, đương nhiên tôi phải cứu”.
“Long Soái!”
Đột nhiên.
Giọng nói thư ký Tiền truyền tới.
Diệp Lăng Tiêu và Diệp Cấm Thành cũng đi tới.
Hai người đã thay sang quân phục, võ trang đầy đủ.
Khí tức nghiêm túc đập vào mặt!
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao vậy?”
Diệp Lăng Tiêu trả lời: “Long mạch là chuyện trọng đại, để phòng ngừa lại xảy ra biến cố, vì vậy quốc gia đã phái lực lượng hùng hậu đến đây canh giữ!”
“Bên Long Đô cũng đã điều đến năm trăm ngàn đại quân!”
“Cấp dưới của vua Tây Vực cũng điều đến năm trăm ngàn đại quân!”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Đại quân hàng triệu người trấn thủ, chắc cũng ổn.
Nhưng.
Cũng không đến mức vậy!
Cần nhiều đại quân đến vậy sao?
Thư ký Tiền bổ sung: “Sư huynh cậu cũng tới!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Cái này thì hợp lý!
Vị sư huynh kia đã tới chân núi Côn Luân, vì vậy có hàng triệu đại quân bảo vệ!
Thứ bảo vệ không chỉ là long mạch, mà còn là chân long!
“Tôi muốn gặp vị sư huynh này!”
Diệp Bắc Minh mở miệng.
“Ha ha ha ha!”
Một trận cười sang sảng truyền tới: “Tiểu sư đệ, cuối cùng đã gặp mặt!”
“Lần này nếu không phải là có em, e rằng Long Quốc sẽ gặp nguy hiểm!”
“Sư huynh?”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông đi xuyên quá đám người!
Dáng người cao ngất, khí tiết chính trực!