Bả vai bị chém mất một nửa, một cánh tay tan tác thành bãi máu!
Cả người bị đánh bay ra ngoài như chiếc lá rơi rụng giữa cơn gió thu.
Ông ta ngã nhào xuống đất, lục phủ ngũ tạng bị kiếm Đoạn Long đánh tanh bành, thê thảm hộc máu ra ngoài.
"Cậu!"
Lão tổ nhà họ Dịch run bần bật, nói: "Rốt cuộc là thanh kiếm này có cấp bậc gì chứ?"
Kiếm Đoạn Long mạnh đến vậy sao, đến một kiếm mà ông ta cũng không chặn được nữa?
Nó chắc chắn không phải thần khí.
Mà thậm chí còn khủng khiếp hơn nữa.
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: "Chỉ có thế thôi à?"
"Đồ thùng rỗng kêu to, tôi còn tưởng ông mạnh lắm đấy!"
Sắc mặt người nhà họ Dịch tái mét, bọn họ không dám tin vào mắt mình nữa.
Lão tổ nhà họ đã bị đánh bại rồi sao?
...
Trong góc tối.
Mấy ông lão đang đứng đó biến sắc: "Dịch Kiếm Nhân đã bị đánh bại ư?"
"Nó không có quan hệ gì nhiều với thực lực của Diệp Bắc Minh cả mà là do kiếm Đoạn Long kia quá kinh khủng mà thôi!"
Một ông lão khác nuốt nước miếng nói: "Vãi chưởng, thực lực của Diệp Bắc Minh mới tới Võ Thánh sơ kỳ thôi đó!"
"Chỉ dựa vào kiếm Đoạn Long mà có thể đánh bại cả cường giả trên cả Tiên Thiên hay sao?"
Bọn họ không thể chấp nhận chuyện đó được, đó đúng là chuyện hoang đường!
Một ông lão mũi khoằm lên tiếng: "Trên người tên nhãi ấy chắc chắn có bí mật nào đó!"
"Cậu ta mất tích năm năm, rất có thể đã tiến vào cấm địa long mạch, hơn nữa cậu ta còn là con trai của Diệp Thanh Lam, năm ấy người phụ nữ đó còn gây náo loạn không nhỏ nữa mà!"
"Liệu thanh kiếm trong tay cậu ta có phải là do Diệp Thanh Lam để lại không?"
“Cho dù có phải hay không thì kiếm Đoạn Long cũng vô cùng quý giá!”
Ngay lúc đó.
Ầm!
Mấy lão già đó đều nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh!
Võ Thánh sơ kỳ dựa vào kiếm Đoạn Long mà có thể giành thắng lợi trước cường giả vượt cả Tiên Thiên!