Sau đó ông ta khoanh chân ngồi xuống.
Nhắm mắt lại!
Giống như tất cả mọi chuyện đều không có liên quan gì đến ông ta vậy.
Sau đó.
Một đám người đi tới sau lưng Hoàng Phủ Nguyên, bọn họ nhanh chóng lao xuống bậc thang, đi vào bên trong sơn cốc.
Một người đàn ông trung niên ngồi ở trước thang Long Môn, lấy một cái bàn ra từ nhẫn trữ vật: "Bắt đầu báo danh!"
Vèo!
Trong nháy mắt, một đám võ giả xông lên.
Sau khi nộp mười ngàn đồng liền trèo lên thang Long Môn!
"Phụt!"
Người tu võ thứ nhất bước lên thang Long Môn, một giây sau đã phun ra một ngụm máu.
Không ngờ lại trực tiếp quỳ xuống!
Lại có mấy võ giả tuổi trẻ bước lên trên thang Long Môn.
Tất cả đều phải quỳ xuống đất hộc máu khi vừa bước lên bậc đầu tiên.
"Đậu má!"
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mọi người hoảng sợ!
Mấy thanh niên đi ra từ trong đất tổ cười nhạt: "Đúng là vô dụng, không ngờ ngay cả một bậc bậc thang cũng không thể đi lên".
"Loại phế vật này tiến vào đất tổ làm gì?"
"Đúng là sống lãng phí không khí, chết lãng phí đất!"
Vẻ mặt Bạch Kiều Sở ghét bỏ: "Vì sao loại người vô dụng này còn muốn đến tham dự thang Long Môn?"
"Mẹ nó đúng là lãng phí thời gian của chúng ta!"
Hắn chỉ vào người tu võ bên trong sơn cốc: "Đám phế vật các ngươi, dưới cảnh giới Võ Thánh đừng đến đây góp vui nữa!"
"Chẳng những lãng phí nguyên, mà còn lãng phí thời gian của chúng tôi".
"Anh Bạch nói rất đúng".
"Ha ha ha ha!"
"Tôi biết bên ngoài đất tổ có rất nhiều phế vật, nhưng thật sự không nghĩ tới lại có nhiều phế vật như vậy!"
Mấy người trẻ tuổi không kiêng nể gì mà cười.
Căn bản không hề để đám người tu võ vào mắt.