Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Ồn ào!”
Chém kiếm Đoạn Long xuống, khí tức bạo ngược!
Mã trưởng lão há miệng định hét lớn, nhưng không phát ra được tiếng nào!
Phập!
Một làn sương máu bùng nổ!
“A…”
Vương trưởng lão sợ đến quay người muốn bỏ chạy, Diệp Bắc Minh giơ tay ném kiếm Đoạn Long, đâm chết ông ta!
Ân Hồng Mai sợ đến bò dưới đất, muốn cầu xin tha nhưng không biết phải nói gì!
Hàm răng run run lập cập thốt ra hai chữ: “Tha mạng…”
Diệp Bắc Minh cúi nhìn Ân Hồng Mai: “Bà rất thích phế đan điền của người khác phải không?”
Giơ chân, dẫm về phía bụng của Ân Hồng Mai!
Phập!
Đan điền của Ân Hồng Mai bị dẫm vỡ vụn, bà ta đau đến giãy dụa dữ dội: “A… đan điền của tôi, đan điền của tôi bị phế rồi!”
“Diệp Bắc Minh, tôi đã biết sai rồi, cậu đã chém một cánh tay của tôi!”
“Bây giờ lại phế đan điền của tôi, cũng nên tha cho tôi rồi chứ?”
Diệp Bắc Minh cười: “Người phụ nữ và mấy sư tỷ của tôi, bị bà chém đứt kinh mạch chân tay, bị phế đan điền!”
“Bà hỏi xem bọn họ có tha cho bà không?”
Mấy người Hạ Nhược Tuyết, Khương Tử Cơ, Vương Như Yên, Liễu Như Khanh, hoàng hậu Hồng Đào mặt lạnh như băng!
Ân Hồng Mai biết mình chết chắc rồi, bà ta cay độc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Súc sinh, cho dù bà đây chết thì đã làm sao?”
“Một mình tao chết cũng không quan trọng, mấy người phụ nữ của mày coi như bị phế hoàn toàn rồi!”
“Ha ha ha!”
Bà ta cười lớn điên cuồng: “Tao được hời rồi, tao không thiệt!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Yên tâm, tất cả người nhà họ Ân của bà sẽ được chôn theo bà!”
Ân Hồng Mai tỏ vẻ mặt không tin: “Ha ha, mới vừa nãy tao đã truyền tin về”.
“Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người nhà họ Ân bỏ đi, bây giờ mày đến nhà họ Ân cũng không kịp!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi tiêu diệt toàn tộc nhà họ Ân, còn cần phải đến tận nhà ư?”
Liền sau đó!
Diệp Bắc Minh đâm một nhát kiếm vào tim của Ân Hồng Mai, máu tinh chảy ra!