Sắc mặt Lục Lâm Thiên nghiêm trọng: “Không cần lo lắng, vua Tây Vực quản lý Tây Vực, không phải kẻ ngốc”.
“Ông ta không thể nào đắc tội với võ giả toàn thiên hạ!”
“Mạo nhiên điều động hàng triệu binh sĩ bao vây thành Võ Đế, chắc chắn có mục đích của ông ta”.
Ở một bên khác tường thành.
Một cô gái chu miệng.
Vân Kiếm Bình thấy kỳ lạ: “Ông nội, vua Tây Vực này muốn làm gì? Quá đáng quá rồi đấy”.
Cô ta tỏ vẻ mặt kiêu ngạo: “Để cháu ra nói với ông ta, kiếm thánh Vân Chi Lan đang ở đây, bảo ông ta rút quân!”
“Hì hì, mang uy danh của ông nội ra, chắc chắn có thể dọa ông ta sợ rút hết đại quân”.
Cô ta đang định hét lớn, thì bị Vân Chi Lan ngăn lại: “Đừng làm bừa!”
Soạt
Rất nhiều võ giả xung quanh đều kinh ngạc nhìn qua.
“Ông chính là tiền bối kiếm thánh?”
Rất nhiều võ giả kích động, lập tức quỳ xuống dập đầu hành lễ.
Nhìn mọi người quỳ xuống.
Vẻ mặt Vân Kiếm Bình đầy kiêu ngạo: “Hì hì, coi như các người có mắt”.
“Đúng thế, đây chính là Vân Chi Lan, ông nội tôi, kiếm thánh thiên hạ đệ nhất!”
Vân Chi Lan thở dài một hơi, lắc đầu.
Ông ta vốn muốn khiêm tốn, không ngờ bị cháu gái nói ra thân phận.
Ông ta lướt nhìn mọi thứ gần đó, rồi giơ tay: “Các vị đứng lên hết đi, đừng truyền ra ngoài, tránh dẫn đến hỗn loạn”.
Một luồng sức mạnh ập đến.
Tất cả võ giả đứng lên.
“Vâng!”
Bọn họ kích động gật đầu.
Vân Chi Lan!
Kiếm thánh!
Trời ơi!
Từ sau khi Độc Cô Kiếm Thánh - Độc Cô Vũ Vân mất tích, Vân Chi Lan kế thừa danh hiệu kiếm thánh!
Nếu ông ta lên tiếng, không chừng vua Tây Vực sẽ nể mặt thật.
Vậy thì phải xem sau đây sẽ xảy ra chuyện gì rồi.
Ở một bên khác của tường thành.
Hai ông lão và một cô gái đang đứng ở đó.
Cùng một đám võ giả bảo vệ phía sau.
Chính là ba người Diệp Lăng Tiêu, Diệp Cấm Thành, Diệp Như Ca.